Thời tiết mùa hè luôn thay đổi thất thường, sáng sớm mặt trời vẫn còn chói chang, đến giữa trưa lại bất ngờ xuất hiện mưa lớn, đánh rầm rầm vào mái ngói xanh, rơi vào ao sen, tẩy sạch bề mặt xanh biếc như ngọc bích. Gió thổi bay đi làn hương hoa, làm mưa bụi tràn ngập mịt mờ trên bầu trời. Xa xa thấp thoáng có thể thấy được những ngọn núi và dòng sông mông lung trong sương khói. Một con suối uyển chuyển uốn lượn quanh hồ trong Hy Hoa Cung, làm cho cung này tựa như Nhị Châu Cung trên Bồng Lai tiên cảnh, sương mù mờ ảo lúc ẩn lúc hiện.
“Hiên soi nước biếc, trúc bóng ngời
Bao thành xa cách nhớ chẳng vơi
Bóng thu vương vấn, chiều sương xuống
Chỉ còn sen tàn nghe tiếng mưa.”. [1]
[1] Trúc ổ vô trần thuỷ hạm thanh, Tương tư điều đệ cách trùng thành. Thu âm bất tản sương phi vãn, Lưu đắc khô hà thính vũ thanh (Ở đình họ Lạc nhớ Thôi Ung – Thôi Cổn)
Trong Hy Hoa Cung truyền đến một thanh âm ngâm vịnh nho nhỏ, Tích Vân đứng bên cửa sổ trước hồ ngắm đóa sen tím xanh mong manh trong cơn mưa, có chút cảm thán nói: “Sương thu rơi chiều muộn, sen tàn nghe tiếng mưa, không biết cảnh này so với cảnh sen phơi mình giữa mưa gió thì thế nào?”.
“Cần gì phải sen tàn nghe tiếng mưa, cảnh lá xanh hứng mưa châu, đóa sen tím vươn mình ẩn lộ giữa màn mưa chẳng phải đẹp hơn sao!?”. Lan Tức đến bên cạnh nàng, cùng nàng ngắm cơn mưa đang rơi xuống ao sen đầy hoa: “Đây chính là phong cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-thi-thien-ha/15792/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.