Trên đỉnh Thương Mang danh hiệu “Vương sơn” cao nhất Đông Triều, theo truyền thuyết, có một vị cao nhân lưu lại một bàn cờ đang chơi dở, tại bàn cờ ấy có để lại một câu như trên. Khi đó đúng là thời các quốc gia Đông quốc tranh đấu, cũng là lúc nghiệp đế vương lay chuyển.
Một thiếu nữ mang danh “tố y tuyết nguyệt, phong hoa tuyệt thế”[2], vậy mà lời nói cùng hành động không hề úy kị, phóng túng như gió khiến cả võ lâm toàn thiên hạ kính ngưỡng. Người ấy, tại thời loạn thế hoang tàn liệu có thể “vô kị như phong”[3]?
[2] tố y tuyết nguyệt, phong hoa tuyệt thế: y phục như tuyết tựa trăng, phong nhã tài hoa nhất thế
[3] vô kị như phong: không kiêng dè như gió
Một chàng trai danh xưng “huyền y mặc nguyệt”[4] hoàn toàn tương phản với thiếu nữ “tố y tuyết nguyệt”, tác phong ung dung, thanh cao sang quý, tấm lòng và hành động nhân nghĩa khiến toàn thiên hạ võ lâm ngưỡng mộ và thần phục. Tại lời loạn thế lòng người thay đổi liệu chàng còn có thể giữ vững “lòng nhân nghĩa” của mình không?
[4]huyền y mặc nguyệt: y phục đen huyền, ý cũng muốn nói y phục rất đẹp
Một Thế tử nước chư hầu xuất thân tôn quý, võ công cái thế. Y kiêu ngạo, chí lớn đặt tại thiên hạ, được sử gia bình luận có “khí thế bá vương”, tại thời chiến loạn liên miên làm sao có thể đạt thành “phách nghiệp”?
Một người được thiên hạ truyền tụng “Phong vũ thiên san Ngọc độc hành, thiên hạ khuynh tâm thán Vô Duyên”[5]. Người ấy thanh cao xuất trần, tấm lòng từ bi. Chàng sinh ra là người họ Ngọc, được thiên hạ tôn xưng “Thiên nhân”, nhưng tại thời thế loạn sinh linh đồ thán này, làm sao có thể “từ bi xuất trần” được đây?
Một vị công chúa nước chư hầu mỹ lệ, dung nhan khuynh quốc, trí tuệ tuyệt luân, sống tại nơi thâm cung u ám hiểm ác người người tranh đấu với nhau, nàng làm sao có thể tính toán cân nhắc để đi lên ngôi vị “nữ tử chí tôn”?
Một vị công chúa mỏng manh tài năng, lấy sáng chế võ công vang danh thiên hạ, gặp lúc quốc nạn cũng cầm kiếm đấu tranh. Chỉ là tại lúc loạn thế thiên hạ phân tranh, nàng làm sao để có thể bảo vệ quốc gia bách tính?
Một Thế tử nước chư hầu ẩn cư nơi thâm cung lại có thể khiến cho quần hùng thiên hạ để mắt tới. Hắn không chỉ bí ẩn, mà còn nhận được sự ủng hộ của nhân dân. Trong thời loạn thế quần hùng tranh đoạt liệu hắn sẽ ẩn dật không hành động hay sẽ xông ra từ chốn thâm cung sâu thẳm?
Nước cùng nhà, liệu có thể cùng chống đỡ?
Yêu cùng hận, làm sao phân biệt rõ ràng?
Ân cùng cừu, lấy gì báo đáp?
Mỹ nhân cùng thiên hạ, nặng nhẹ nào phân?
Đôi vầng trăng có thể hòa mình tỏa sáng?
Vương cùng vương, liệu có thể chung bước đồng tâm?
Kẻ bá chủ cùng “Thiên nhân” nơi đó, ước nguyện có hoàn thành được hay chăng?
Thời loạn thế, anh tài tầng tầng lớp lớp xuất hiện, nhưng ván cờ trên đỉnh Thiên Mang chỉ cần hai, mà vị trí nắm giữ thiên hạ chí tôn, chỉ cần có MỘT!
[1] Câu thơ gốc: “苍茫残局虚席待,一朝云会夺至尊!”
Phiên âm Hán Việt: “Thương Mang tàn cục hư tịch đãi, nhất triều vân hội đoạt chí tôn!”
[5] Phong vũ thiên san Ngọc độc hành, thiên hạ khuynh tâm thán Vô Duyên: Ngọc độc hành dù qua ngàn núi quản gió mưa, thiên hạ ái mộ than là Vô Duyên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]