“Thất Huyền Cầm trên án, yên lặng ngóng chờ ai? 
Tử Kỳ lắng tai đợi, Tương Như có khéo tay? 
Ngàn năm chờ đau khổ, chỉ có gió nơi này… 
Bạch Quả trên vách đá, đung đưa đợi chờ ai? 
Thái Bạch vẫn say ngủ, Đông Pha ai cuồng ca? 
Vạn năm thủ vọng khổ, chỉ có bóng trăng tà… 
Tố y trong u cốc, tựa trúc đứng chờ ai? 
Hồng nhạn bay đi cả, yến sao còn ở lại? 
Ngóng hoàng hôn đau khổ, chỉ có sương hoa tàn. 
Quay đầu nhìn chăm chú, thế sự là hư không!” [1] 
[1] Cổ án thất huyền cầm, tịch tịch đãi hà nhân? Tử kỳ khuynh nhĩ văn, tương như xảo thủ phủ? Thiên niên khổ đẳng vọng, duy dư thanh phong phất!Tuyệt bích cổ ngân hạnh, bà sa đãi hà nhân? Thái bạch hàm túy ngọa, đông pha cuồng cao ca? Vạn niên khổ thủ vọng, duy hữu băng luân ảnh! U cốc tố y nhân, ỷ trúc đãi hà nhân? Thiên nhai viễn quy hồng, linh lung yến tử lâu? Nhật mộ khổ diêu vọng, duy đắc tàn sương hoa! Hồi thủ thả ngưng mâu, thế sự thị không nhiên!” 
Một giọng ca u uẩn nhẹ nhàng phiêu đãng trong gió, phảng phất như người hát những câu này đang bi sầu vô hạn mà không biết trút vào đâu, không thể tỏ bày cùng ai, chỉ đành đau buồn dưới bóng tịch liêu trống trải. 
Lạc Hoa Cung giữa trời chiều đã cởi bỏ bộ xiêm y lộng lẫy trang nhã vốn có của nó, tựa như danh xưng của cung điện này, bách hoa rực rỡ giữa mùa hè đã đánh rơi mất sự mỹ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-thi-thien-ha-2/1969099/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.