“Khụ khụ……Khụ khụ khụ…….” Một trận ho khan kịch liệt qua đi,Triệu Tinh Nhung khó chịu nhăn mày,toàn thân ngượng ngùng ẩm ướt. Đợi chút,ẩm ướt ngượng ngùng? Thật vất vả gắng gượng mở hai mắt,yết hầu của nàng đau quá,trong lúc giãy chết,nàng thế nhưng cả người ướt đẫm,thảm hại ngồi ở bờ sông,tóc còn không ngừng nhỏ nước xuống dưới. Nàng nâng cánh tay lên nhìn trái nhìn phải.Ôi trời ơi! Đây là cái kiểu quần áo kỳ quái gì thế này? Ống tay áo vừa rộng vừa to,toàn thân cao thấp một màu đỏ thẫm chói mắt,nàng thử sờ tóc mình,ngoài ý muốn rơi xuống hai cái châm cài tóc bằng ngọc trai quý báu. “Oa!” Nàng nhịn không được khẽ hô một tiếng.Trâm cài tóc bằng ngọc trai? Trên đầu nàng làm sao có thể mang loại đồ vật này? “Tỉnh?” Một tiếng nói mềm nhẹ từ đỉnh đầu truyền đến,Triệu Tinh Nhung theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn,chỉ thấy trước mắt là một vị nam tử đang nằm dáng người cao,thon dài,thân mặc cẩm bào màu xanh nhạt. Giơ lên mắt phượng chợt làm cho người ta nắm lấy không ra quang mang,bên môi lơ đãng một chút cười lạnh yếu ớt,giống như trong lúc đó vạn vật trên trời đất,với hắn mà nói đều bé nhỏ không đáng kể. Một đầu tóc dài đen nhánh buộc (Sal định dùng vấn/bó/búi,mà thấy k “man” nên để buộc! =..=) cao cao sau đầu,tuy rằng sợi tóc cũng chính là không ngừng nhỏ nước,nhưng vẫn tôn gương mặt trong suốt như ngọc của hắn càng thêm tuấn mỹ phi phàm. Triệu Tinh Nhung không khỏi nuốt nước miếng một cái.Nam nhân này thật sự là suất đến bạo (=đẹp đến nổ tungàsuper đẹp! :”>). “Ách…..Tiên sinh,xin hỏi ngài là ai? Còn có…..Tôi vì sao lại ở chỗ này? Tôi vì sao lại thảm hại như vậy?” Nàng thật cẩn thận mở miệng hỏi,không hiểu đối phương trên mặt vì sao lại có biểu tình châm chọc,khinh thường. Nam tử hơi hơi nhướn cao mày,mắt phượng trào phúng tựa hồ lại có vài phần sâu sắc.“Ninh Thiện,mấy ngày không gặp,ý đồ tiếp cận ta của ngươi chiêu thức thế nhưng lại càng ngày càng nhiều,trồng thí nghiệm mấy cái giống cây ngươi cũng theo tới rình coi.Ta là ai,ngươi không phải so với người khác còn rõ ràng hơn? Về phần ngươi vì sao lại ở chỗ này,ngươi tự hỏi chính mình đi.” Khinh thường vung tay áo,“Lần sau nếu lại rình coi ta tắm rửa (ax ax..),chỉ sợ ta sẽ không tốt như vậy lao xuống cứu ngươi lên bờ.” Hóa ra nàng sở dĩ thảm hại như vậy,là vì sảy chân rơi xuống nước,nhưng là đợi chút . “Ngươi nói cái gì? Rình coi ngươi tắm rửa? Ta làm sao có thể làm ra cái loại chuyện không phẩm chất như vậy – -” Nàng đột nhiên ngừng thanh âm. (Vì TN đang tức giận nên Sal để tỷ ấy xưng ta-ngươi luôn! ) Nàng cẩn thận nhìn chung quanh đáng giá cảnh sắc bốn phía,cách đó không xa nhấp nhô một dãy núi,gần đó là một mảnh xanh biếc dương liễu,nước sông trong veo. Địa phương hoang dã,u tĩnh như vậy,không phải Đài Bắc! Nhìn lại cách ăn mặc của hắn,bên người vang lên thanh âm của lão nhân râu bạc,cái gì kỳ hạn 10 tháng,lập gia đình,làm vợ,nói như vậy,hết thảy đều là sự thật?! Nàng quả thực đã chết! Không đúng,phải nói nàng thật sự xuyên qua thời không,đi vào cổ đại! Triệu Tinh Nhung giật mình trừng lớn hai mắt.Đây là cái thời đại gì,chính mình lại là cái thân phận gì? Còn có,nam tử trước mắt là ai? Rất nhiều nghi vấn cùng sợ hãi,làm cho nàng với tương lai sắp sửa phát sinh hết thảy sinh ra ý muốn lùi bước. Nàng mang vài phần loại tình cảm cảm kích nhìn nam tử,“Ách….Mặc kệ nói như thế nào,cám ơn ngươi đem ta từ dưới sông cứu lên.” Nam tử sắc mặt khẽ biến vài phần,nháy mắt lại khôi phục vẻ mặt lạnh như băng. “Nói lời cảm tả liền miễn,về sau mời ngươi tự quản ánh mắt của mình,không cần lại đối ta tán tỉnh,không cần lại không có việc gì cũng đến quấy rầy ta,không cần thường xuyên lấy mấy phương thức đáng ghét xuất hiện trước mặt ta,ta liền cám ơn trời đất.” Tán tỉnh hắn? Không có việc gì cũng quấy rầy hắn? Triệu Tinh Nhung cảm thấy thực oan,nàng rõ ràng cái gì cũng không biết mà! Từ nhỏ đến lớn,nàng vẫn đều thực ngoan,chưa bao giờ vượt quá mười hai giờ mới về nhà. Một người vừa biết thư đạt lễ (=am hiểu cả sách vở lẫn lễ nghi),ôn nhu hiền lành,thậm chí giẫm chết một con kiến nhỏ cũng thương xót đến hai phút như nàng,thật là một người tốt,vừa đến thời đại này,mới mở mắt đã bị người ta chỉ ra và xác nhận là sắc nữ?! Ngực có chút rầu rĩ,vốn dĩ thưởng thức với nam nhân này toàn bộ biến mất hầu như không còn. Đúng lúc này,bên tai truyền đến một trận dồn dập tiếng bước chân,chỉ thấy vài thị vệ trẻ tuổi từ xa xa chạy tới,quỳ rạp xuống trước mặt tuấn mỹ nam tử. “Lận đại nhân,thái tử sai đám người thuộc hạ mời Lận đại nhân đến phủ,nói là có chuyện quan trọng cần trao đổi.” Lận đại nhân? Thái tử? Nam nhân này quả nhiên lai lịch không nhỏ,may mắn chính mình vừa rồi không có nói ra cái gì không lễ phép. Nghe nói cổ đại làm quan quyền lực lớn vô cùng,nàng đột nhiên rơi xuống lớn lắm cũng chỉ là một tiểu nữ tử,nếu không cẩn thận đắc tội đại nhân vật,cẩn thận sẽ rơi vào kết cục bi thảm “đầu chuyển nhà”. Ngay tại thời điểm Triệu Tinh Nhung một lòng bất ổn,thị vệ kia đột nhiên quay đầu liếc nàng một cái,sắc mặt đại biến. “Công,công chúa,người…..người như thế nào lại ở nơi này?!” Gì cơ? Công chúa? Nguyệt lão,không cần nói cho tôi biết,tôi ở thời đại này thân phận là một vị công chúa a!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]