25
Mười ngày sau, khi đêm đã sâu lắng, ta mặc nguyên y phục nằm nghỉ, thì trên gối sứ xuất hiện một tấm giấy nhỏ.
Tim ta đập thình thịch.
Nét chữ quen thuộc viết: “Ngày mai, giờ Mão, lên kinh.”
Ngày mai, sớm hơn ba ngày so với dự định ban đầu.
May mắn mấy ngày qua ta đã trân trọng từng phút giây để từ biệt mọi người.
Giấc mộng đẹp này cũng không còn gì nuối tiếc.
Sáng hôm sau, trời chưa sáng rõ, bến đò phía bắc thành mịt mờ sương sớm, ta đeo tay nải, đi qua đi lại trong chờ đợi.
Giờ Mão đã qua, vẫn không thấy bóng dáng ai.
Người lái đò thúc giục mấy lần, ta kiên quyết không chịu đi.
Thấy thúc giục mãi không được, người lái đò bỗng mạnh tay kéo ta lên thuyền.
Ta tức giận định mắng, thì chiếc nón lá của người đó bất ngờ được gỡ xuống, để lộ đôi mắt tròn trịa, nghịch ngợm.
“Trường Tuyết!”
Nàng vội kéo ta vào khoang thuyền:
“Nói nhỏ thôi, đừng để cái tên đòi nợ đó phát hiện.”
Ta phần nào đoán được:
“Ninh An Vương?”
“Đúng thế.” Trường Tuyết thở dài:
“Tên đó quá nham hiểm, biết ta có quan hệ tốt với người đứng đầu Bách Công Tư, nên ngày nào cũng theo dõi ta.
“Thư của ta vừa gửi đi, hắn đã như chuột thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-la-ngoc-ty-vet/3742716/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.