Edit: Rika
-----
Cho đến lúc có một bóng đen tiến lại gần, in lên bức tượng, Vinh Thiển mới phục hồi tinh thần, có người đến đây sao? Cô vẫn chưa buông dao xuống, Lệ Cảnh Trình đi đến bên cạnh cô, một chân gác lên trên bàn. Vẻ mặt Vinh Thiển chăm chú, anh đưa mắt nhìn bức tượng, cô ngẩng đầu nhìn: “Đừng động đậy.”
”Khắc cho tôi sao?”
Vinh Thiển mím chặt môi, Lệ Cảnh Trình nhìn bức tượng một lúc lâu rồi nói: “Nhìn kỹ cũng không giống tôi lắm, rốt cuộc em khắc ai vậy?”
Vinh Thiển không tin anh lại không nhìn ra, cô hơi kích động, đứng dậy: “Sau khi làm xong cái này, tôi sẽ làm cái khác cho anh.”
Nét mặt Lệ Cảnh Trình vẫn bình thường, nhưng Vinh Thiển lại cảm thấy anh không phải là người tốt, thường ngày tuy chung sống với nhau hòa thuận vui vẻ, nhưng hiện tại, cô thấy sắc mặt anh có vẻ không tốt lắm, từ sâu trong tận đáy lòng của cô dâng lên một sự sợ hãi. Lệ Cảnh Trình đưa tay đụng vào pho tượng, bỗng nhiên dùng sức một cái, bóp nát một phần bức tượng.
Vinh Thiển kinh ngạc kêu lên: “Anh...”
Lệ Cảnh Trình giống như một con mãnh thú bị chọc giận, ánh mắt như mũi dùi sắc bén làm cho người khác nhìn vào mười phần sợ hãi, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người, vung tay lên, những gì còn trên bàn đều bị hất xuống đất hết, anh còn đưa chân đạp đổ bàn: “Chẳng lẽ đây là cách mà em quên đi Hoắc Thiếu Huyền sao?”
Vinh Thiển siết chặt con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-dung-gap-go/2023768/quyen-1-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.