“Cô ta đến, tôi tưởng là em.”
Vinh Thiển kéo khóe miệng: “Ai đến mà anh cũng không phân biệt được sao.”
Sắc mặt Lệ Cảnh Trình buồn bã, lúc đó anh cũng không suy nghĩ gì, hiển nhiên nghĩ Thịnh Thư Lan ra Vinh Thiển.
Hai người đứng yên không nhúc nhích chốc lát, Vinh Thiển cảm thấy không hài lòng: “Nếu tôi không quay lại lấy túi xách, chuyện cần làm hai người cũng đã làm xong phải không?”
“Không nên kết luận vô căn cứ.” Lệ Cảnh Trình cũng không lên tiếng phủ nhận.
Thẩm Tĩnh Man đỡ Thịnh Thư Lan bước ra khỏi phòng, Thịnh Thư Lan ra người mềm nhũn dựa vào cửa: “Mẹ, con đi không nổi.”
Thẩm Tĩnh Man gọi người giúp việc đến, đưa cô về phòng.
Thịnh Thư Lan nằm ngang, Thẩm Tĩnh Man ngồi ở mép giường: “Thành công không?”
Cô lắc đầu.
“Không nghĩ tới đầu óc như Vinh Thiển đó còn có thể trở lại, thiếu một chút thôi, haizzz.”
“Mẹ.” Thịnh Thư Lan rất đau ở thắt lưng, miễn cưỡng mở miệng: “Trúng mục tiêu đã định trước rồi, huống hồ, nếu chuyện thành thật mà nói, nhất định Cảnh Trình sẽ không tha thứ cho con.”
“Nhưng đối với nó thì có gì thiệt hại đâu chứ?”
Thịnh Thư Lan suy nghĩ tới mất hồn, Lệ Cảnh Trình đã không còn là Lệ Cảnh Trình trước kia. Anh ta một tiếng Thiển Thiển bảo bối, giọng nói ôn nhu, cực kỳ che chở.
“Mẹ không thấy, khi anh ấy thấy rõ người nằm cạnh là con, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người. Anh ấy chưa bao giờ nhìn tỏ vẻ hung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-dung-gap-go/2023724/quyen-2-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.