Tay Lệ Cảnh Trình dừng lại động tác: “Vinh Thiển, có chuyện gì đừng giấu giếm tôi, cũng đừng thử thăm dò tôi, em không tin tôi?”
Đùi phải của Vinh Thiển quỳ gối ở mép giường, cả người đối diện Lệ Cảnh Trình: “Trước đây Hạ Nhân cũng bị bắt vào *X, cô ấy không chịu nổi nên mới chuyển vào trường học cùng em.”
“Sau đó thì sao?”
“Lệ Cảnh Trình, anh chưa từng thấy cô ấy?”
“Có thể lúc đó đấu giá có nhìn thấy cô ấy, tôi chỉ nhớ được vậy.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng bình tĩnh, Lệ Cảnh Trình câu dẫn ra cánh môi: “Lần đầu tiên rời khỏi *X, tôi cũng không đến đó nữa, toàn bộ tâm tư tôi đều nghĩ về em, huống chi chỗ đó cũng không có gì mới mẻ.”
Vinh Thiển nửa tin nửa ngờ, chỉ là vẫn chưa biểu lộ ra.
Lệ Cảnh Trình nghĩ thầm, lòng chiếm hữu của cô gái này càng ngày càng lớn, nhưng càng như vậy, anh lại cảm thấy rất hạnh phúc.
Qua cuối tuần, thứ hai đến trường, vậy mà chỗ ngồi của Hạ Nhân vẫn trống không. Lâm Nam cũng lầm bầm: “Hạ Nhân không đi học, vậy mà cũng không nói tiếng nào?”
Vinh Thiển thử gọi điện thoại cho cô ấy, nhưng lại tắt máy.
Sau khi tan lớp, Vinh Thiển định trở về, nhưng lại cảm thấy có gì không đúng, nghĩ nghĩ, vẫn là bảo tài xế đưa cô đến tiểu khu Hạ Nhân đang ở.
Đi thang máy lên, Hạ mẹ mở cửa chính: “Thiển Thiển tới.”
“Dì ạ, Hạ Nhân đâu rồi?”
“Ở trong phòng thì phải?”
Vinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-dung-gap-go/2023716/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.