Mẹ Hạ đã bị dọa sợ, hai tay đè lại vai Hạ Nhân.Ánh mắt người đàn ông này bình thường cứ như muốn ăn thịt người, Vinh Thiển tính tình dịu dàng ngoan hiền, tại sao lại có thể có vị hôn phu như vậy.Lệ Cảnh Trình kéo Vinh Thiển rời đi, Hạ Nhân bỗng nhiên lớn mật, cô ta tiến lên năn nỉ: “Lệ thiếu, thực sự tôi chỉ là coi Thiển Thiển như bạn bè, tôi cũng không làm chuyện gì gây tổn thương cho cô ấy, tôi khó khăn lắm mới thích ứng được môi trường có bạn mới ở đại học T, tôi muốn ở lại đây…”“Tôi chưa nói với cô, cô nên tránh xa Vinh Thiển sao?”“Có, có, có…” Hạ Nhân vội vàng gật đầu: “Tôi, tôi không dám…”Lệ Cảnh Trình kéo Vinh Thiển: “Đi thôi.”Hai người đi vào bên trong thang máy, trong khoảng cách cánh cửa khép lại, Vinh Thiển dùng sức giãy giụa, gương mặt Lệ Cảnh Trình lạnh lùng, nhìn ở dưới ánh đèn trông càng hung ác nham hiểm: “Nói với em những lời đó, em coi như gió thoảng bên tai có phải không?”Vinh Thiển cúi thấp đầu, cũng không nói gì.Lệ Cảnh Trình dựa vào tường thang máy: “Anh nói chuyện với em, em không có nghe thấy?”“Nghe thấy được.”“Đã nghe thấy, vì sao còn tới nhà cô ta?”Cửa thang máy kêu một tiếng ‘đinh’ mở ra, lời nói của Vinh Thiển xen lẫn trong tiếng kêu cửa mở: “Vậy vì sao nhất định anh bắt Hạ Nhân rời Nam Thịnh?”Lệ Cảnh Trình đang bước ra bỗng ngừng bước: “Cô ta ở lại đây thì có gì tốt với em?”Vinh Thiển không chất vấn tới cùng, tất cả mâu thuẫn vẫn chỉ có thể là suy đoán, tám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-dung-gap-go/2023714/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.