Edit: Dế Mèn
-----
Vinh Thiển chống người ngồi dậy.
Lệ Cảnh Trình sợ đánh thức cô nên lại xoay người đi về thư phòng.
Mấy người giúp việc trong nhà đi theo anh. Lệ Cảnh Trình chỉ tay về phía kệ sách: “Bức điêu khắc để trên đó đâu?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau: “Cậu Lệ, tôi không thấy nó.”
“Tôi cũng không thấy.”
“Vậy ra nó có chân để chạy ư?”
“Thư phòng là do tôi quét dọn nhưng hai ngày trước tôi đã không thấy nữa rồi. Bình thường tôi quét dọn không bao giờ tự ý đụng vào đồ của cậu, tôi còn tưởng là do cậu làm mất rồi.”
Khuôn mặt Lệ Cảnh Trình nghiêm nghị, lạnh lẽo, anh hừ một tiếng, tay đập một tiếng rầm lên bàn: “Tôi không tiếc sao mà để mất nó?!”
“Nhưng thật sự chúng tôi không nhìn thấy nó.”
Vinh Thiển đứng ở cửa phòng, giọng nói bên trong truyền vào tai rất rõ ràng. Lệ Cảnh Trình hai tay chống cả lên bàn. Bức điêu khắc này cũng chẳng phải đồ gì đáng giá, không có lý người giúp việc đem nó ra ngoài, khả năng duy nhất chính là là lúc quét dọn không cẩn thận làm bể.
Mọi người lại nhìn nhau, ai cũng lặng thinh không nói một tiếng.
“Tất cả đi xuống hết đi!”
Vinh Thiển thấy mọi người lần lượt đ ra khỏi phòng, không lâu sau đó Lệ Cảnh Trình cũng đi ra.
Cô làm bộ như mới tỉnh ngủ: “Buồn ngủ quá!”
“Vậy ngủ tiếp đi!” Lệ Cảnh Trình đè hai vai cô xuống, để cô nằm xuống giường lại.
“Thiển Bảo!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-dung-gap-go/2023674/quyen-2-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.