Lời Tôn Giai Lân định nói đã tới bên miệng; nhìn Lệ Cảnh Trình đứng trước cửa sổ trông rất cao hứng, sắc mặt anh ta căng cứng. Lời nói cứ chực tuôn ra, nhưng vì là bạn bè bao năm, anh ta vẫn lái sang chuyện khác: “Mẹ nó, cậu nói coi người phụ nữ của cậu có phải là người đi mách không?”
”Không phải.”
”Sao cậu chắc chắn như vậy?”
Ngón tay Lệ Cảnh Trình nghịch chậu hoa trên bệ cửa sổ: “Cô ấy muốn bảo vệ Hoắc Thiếu Huyền hơn ai hết, không thể nào lại là người đầu tiên đi nói cho hắn biết.”
Nhớ ngày đó Hoắc Thiếu Huyền đánh nhau với anh, đánh tới cả hai đều bị thương, không phải cuối cùng cũng phải nuốt đắng để Vinh Thiển không biết sao?
”Gặp quỷ!” Tôn Giai Lân đập một cái xuống giường: “Không biết là đứa nào.”
”Cậu thật sự xem Hoắc Thiếu Huyền là thằng ngốc?”
Ngón trỏ Lệ Cảnh Trình gõ gõ lên trán: “Hắn là loại người khôn khéo, nhất định là đã có linh cảm từ trước, chỉ là lần này bắt được hai người tại trận thôi.”
Tôn Giai Lân hừ tức hai tiếng. Lệ Cảnh Trình nhìn anh ta chằm chằm một lúc: “Không phải cậu nói có việc muốn nói với tớ sao?”
Tôn Giai Lân do dự, gặp phải chuyện lưỡng nan thế này, nói thẳng ra mới là tốt cho anh em mình, nhưng vấn đề là phải mở miệng thế nào?
”Vinh Thiển bây giờ đã về Nam Thịnh rồi, cậu có suy tính gì không?”
”Không.”
Tôn Giai Lân trong lòng nhẹ nhõm: “Tớ đã nói rồi, cô ta chỉ là mẹ Gạo Nếp trên danh nghĩa thôi. Cậu xem Thư Lan tốt thế nào, dịu dàng, hiền lành, cậu...”
”Không suy tính gì là bởi vì cô ấy vẫn là vợ tớ, cho dù đi đâu vẫn như vậy.”
Tôn Giai Lân thấy miệng đắng như ăn phải hoàng liên.
Rốt cuộc chuyện mấy bức ảnh cũng không được nói cho Lệ Cảnh Trình.
Anh đứng tựa vào cửa sổ, bộ dạng né tránh của Tôn Giai Lân không thoát được đôi mắt Lệ Cảnh Trình. Anh vẫn cảm thấy có gì đó quái lạ, có vẻ như Tôn Giai Lân đang anh giấu chuyện gì.
---
Hoắc Thiếu Huyền về lại Hoắc gia. Tranh Tranh đang ngồi trên sô pha, thấy anh về thì nhảy khỏi sô pha bổ nhào tới ôm chân Hoắc Thiếu Huyền: “Ba! Huhuhu___.”
Hoắc Thiếu Huyền ngồi xổm xuống: “Sao lại khóc?”
”Tối hôm qua ba không về.”
Hoắc Thiếu Huyền ôm con lên, hai ba con cùng ngồi xuống sô pha: “Ba có việc bận. Sợ hả?”
”Tranh Tranh sợ.”
”Đừng sợ.” Đôi mắt mệt mỏi của Hoắc Thiếu Huyền ôn hòa: “Ba ở đây.”
”Mẹ về rồi, đang khóc ở trong phòng, con không dám lên.”
Hoắc Thiếu Huyền hôn con: “Nói cô ra vườn chơi đu dây với con đi, ba đi xem mẹ.”
”Dạ.”
Bảo mẫu dẫn Tranh Tranh đi ra. Hoắc Thiếu Huyền ngồi ở sô pha một lúc mới đứng dậy đi lên lầu.
Anh đi vào phòng ngủ; Mạc Hy thấy anh thì ngừng khóc. Hoắc Thiếu Huyền đi tới giường, lớp trang điểm của Mạc Hy nhem nhuốc hết cả, khuôn mặt đủ loại màu sắc, trông hơi kinh khủng.
”Rửa mặt đi, đừng có dọa con!”
Mạc Hy nghe vậy vẫn không nhúc nhích: “Thiếu Huyền, là em sai rồi, anh tha thứ cho em đi!”
Hoắc Thiếu Huyền kéo rèm cửa sổ, anh có thể thấy con gái đang ở dưới với nụ cười tươi ngây thơ rực rỡ. Mạc Hy thấy anh không nói gì lại càng sốt ruột, cô khóc rống, nước mắt lại chảy: “Em nhất thời hồ đồ. Thiếu Huyền, vì Tranh Tranh, anh hãy tha thứ cho em. Em bảo đảm sẽ không bao giờ gặp Tôn Giai Lân nữa.”
”Hy Tử.” Hoắc Thiếu Huyền trầm giọng: “Cần gì phải như vậy, đã kết hôn còn ngoại tình là chuyện tôi tuyệt đối không cho phép.”
Mạc Hy nghẹn ngào, ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng lưng rộng lớn chắc chắn của người đàn ông: “Thiếu Huyền, em chỉ yêu anh.”
Khuôn mặt tuấn lãng của Hoắc Thiếu Huyền không khỏi căng ra. Anh trầm tĩnh nhìn phía dưới lầu, như thể vừa nghe được câu nói đùa nhạt nhẽo nhất: “Sau này cũng đừng dễ dàng nói ra những lời như vậy. Yêu một người là không phải giống như em đã làm.”
Mạc Hy y hệt như vừa quay đầu lại thì bị úp một xô nước lạnh.
Hoắc Thiếu Huyền xoay người lại, lúc này anh nhìn thẳng vào cô: “Ly hôn đi.”
Mạc Hy đã đoán trước được anh sẽ nhắc tới chuyện này, nhưng khi chính tai mình nghe hai chữ này cô vẫn như sắp sụp đổ tới nơi: “Không! Em không ly hôn!”
”Tôn Giai Lân có thể cho em kích tình, tôi thì không.”
Sắc mặt Mạc Hy biến đổi, có lẽ đã bị đâm trúng chỗ đau: “Thiếu Huyền, một cơ hội anh cũng không cho sao?”
”Tôi đã cho chúng ta mấy năm?”
Hoắc Thiếu Huyền đi qua chỗ cô, dáng người cao lớn dồn Mạc Hi lại thành cụm: “Hy Tử, tôi thật sự muốn sống hết đời này với em, em không cho tôi cơ hội đó.”
”Không phải anh yêu Vinh Thiển sao? Chẳng lẽ anh không nghĩ gì tới chuyện tái hợp với cô ta ư?”
Hoắc Thiếu Huyền cười lạnh: “Em nói em hiểu tôi. Em hiểu tôi thì nên rõ, tôi đã đồng ý kết hôn với em thì cũng sẽ không có sau này với Vinh Thiển nữa.”
Mạc Hy cắn mạnh môi.
Giọng Hoắc Thiếu Huyền lại rơi vào tai cô: “Nhưng giờ không còn quan trọng, hiện tại tôi đã có thể suy nghĩ chuyện tái hợp với cô ấy.”
Người Mạc Hy lả đi, bủn rủn té từ mép giường xuống mặt đất.
”Em muốn gì thì cứ nói, nhưng tôi hi vọng Tranh Tranh có thể theo tôi.” Hoắc Thiếu Huyền nói xong cất bước đi ra ngoài.
Anh đã quyết cắt đứt như vậy, sợ là trước mặt anh cô có dập đầu chết cũng vô dụng.
---
Vinh Thiển cố gắng tránh không cho Tụng Tụng và Lệ Cảnh Trình gặp mặt nên đưa con tới Vinh gia.
Giang Tụng Giai cũng sẽ chăm giúp, vì vẫn chưa có con nên cô ấy rất thích con nít. Hơn nữa Vinh Trạch vì Tụng Tụng mà thuê cả vú nuôi tới, Vinh Thiển lại càng yên tâm.
Lệ Cảnh Trình đi tìm Vinh Thiển, cô lại từ chối, nói Vinh An Thâm muốn gặp cháu nên cô chưa có ôm con về.
Sau khi Gạo Nếp bị dọa sợ, Lệ Cảnh Trình tức giận, không đưa con bé đi gặp Vinh Thiển.
Giang Tụng Giai đang bế Tụng Tụng chơi trong vườn hoa. Xe Lệ Cảnh Trình đậu ở ngoài. Một buổi sáng đã trôi qua, anh ngồi trong xe mà vẫn không có động tĩnh gì; tài xế lén nhìn anh qua kính chiếu hậu, cũng không tiện xen miệng vào.
Vừa lúc đó có nhân viên chuyển phát hàng tới đứng ở cổng, nói rằng Vinh Thiển có mua mô hình máy bay gửi tới.
Giang Tụng Giai tin ngay chút không nghi ngờ, đứng tại chỗ mở hộp ra. Tụng Tụng vừa thấy thì trông rất phấn khích, ê ê a a ầm ĩ đòi chơi.
Giang Tụng Giai thử vài lần, máy bay cũng từ từ bay lên, xoay tròn. Lúc đầu chưa rành, máy bay cứ quẹt phải cây rồi rớt xuống; sau khi quen tay rồi, Giang Tụng Giai điều khiển máy bay lượn bay trong vườn: “Tụng Tụng nhìn này, có cao không nào?”
Tụng Tụng vui vẻ chạy đuổi theo, Lệ Cảnh Trình thấy bóng dáng con hoạt bát như vậy khóe miệng không khỏi cong cong lên.
”Ai da!” Giang Tụng Giai kêu lên khi thấy máy bay quẹt phải rơi xuống lùm cây, nghe được mấy tiếng tạch tạch thì không thấy đâu nữa.
”Tụng Tụng ngoan, con đợi mợ ở trong, máy bay bay rồi, mợ đi tìm.”
Tụng Tụng chạy tới trước, hai tay ôm chân Giang Tụng Giai, nài nỉ để được đi theo; vất vả một hồi cũng thấy thích cái máy bay điều khiển từ xa này nên cũng không thể làm mất được.
”Vậy được rồi, chúng ta cùng nhau tìm nhé.” Giang Tụng Giai lập tức bế Tụng Tụng đi ra ngoài.
Qua kính chiếu hậu, tài xế thấy bóng người đi ra ngoài. Giang Tụng Giai ra phía ngoài cổng sắt, đi tới chỗ mấy bụi cây.
Lệ Cảnh Trình mở cửa xe đi xuống. Giang Tụng Giai lúc đầu không để ý thấy anh, cô đang khom lưng tìm, bất thình lình Tụng Tụng trong lòng bị ai giành lấy mất. Bàn tay cô sắp chụp được cái máy bay liền rụt lại, ngẩng đầu lên thì thấy Lệ Cảnh Trình, cô kinh hãi: “Anh?”
Lệ Cảnh Trình đùa với con trai trong lòng: “Chị nói với Vinh Thiển, tôi sẽ mang thằng bé về hai ngày.”
”Không! Không được!” Giang Tụng Giai lấy lại phản ứng kịp, xông tới trước định ôm Tụng Tụng lại: “Đưa Tụng Tụng cho tôi.”
”Tụng Tụng là con tôi, không gì tốt bằng theo tôi cả.”
”Không được.”
Lệ Cảnh Trình gạt tay Giang Tụng Giai ra. Anh đi nhanh tới trước; tài xế hiểu ý, lập tức lái xe tới trước mặt anh. Người đàn ông ngồi vào ghế sau. Đuôi xe màu đen cứ nghênh ngang mà chạy.
Về tới Đế Cảnh, Gạo Nếp thấy Tụng Tụng thì rất ngạc nhiên: “Ba, sao em tới nhà của mình?”
”Em tới chơi với con.”
Thịnh Thư Lan sau khi thấy Tụng Tụng trên mặt không biểu lộ gì. Lệ Cảnh Trình bế Tụng Tụng; thằng bé cũng không thấy lạ, có lẽ vì đã từng thấy Lệ Cảnh Trình nên tới chỗ lạ cũng không khóc quấy.
Đây là lần đầu tiên Lệ Cảnh Trình và Tụng Tụng có nhiều thời gian ở cùng nhau như vậy. Anh thả Tụng Tụng xuống đất cho Gạo Nếp chơi với bé.
Gạo Nếp dù sao vẫn là con nít, Tụng Tụng lại thích đồ chơi của con bé. Ban đầu còn chơi chung rất thích thú, sau đó hai đứa không tránh khỏi việc giành đồ với nhau. Gạo Nếp đứng dậy ngay, ôm búp bê chạy đi.
Tụng Tụng cũng đứng dậy theo sau, bước chân hơi lúc lắc. Sau một lúc qua qua lại lại, Tụng Tụng té lăn ra đất, òa khóc lớn.
Lệ Cảnh Trình vội ôm con dậy: “Ngoan, không khóc! Chân con còn mềm thế này sao đuổi theo chị được?”
Bảo mẫu bưng mâm trái cây đi tới: “Con nhà ai đây, đáng yêu quá!, Hai tuổi nhỉ?”
”Hơn hai tuổi rồi.” Lệ Cảnh Trình lau nước mắt cho Tụng Tụng, cho thằng bé ngồi trên đùi mình.
”Vậy ư?” Bảo mẫu đặt mâm trái cây lên bàn: “Mặc dù dài người nhưng trông như có vẻ mới biết đi thôi.”
Lệ Cảnh Trình chưa thấy Tụng Tụng đi băng băng một mạch bao giờ, phần lớn thời gian Vinh Thiển đều bế thằng bé, bây giờ nghe bảo mẫu nói thế anh càng thấy lạ: “Có lẽ con trai thường biết đi chậm hơn.”
Bảo mẫu nhìn: “Răng cũng ít hơn.”
Tụng Tụng lâu lắm mới ngừng khóc, bảo mẫu cầm miếng trái cây đưa cho thằng bé: “Nhưng cũng không sao, có rất nhiều đứa trẻ phát triển muộn. Bây giờ con nít xê lệch một hai tuổi cũng khó phân biệt.”
Tâm tình Lệ Cảnh Trình cũng ổn định lại hơn, ánh mắt anh không khỏi nhìn Tụng Tụng.
---
Sau khi thằng bé bị đưa đi, Giang Tụng Giai liền gọi điện thoại cho Vinh Thiển, lúc đó cô đang ở công ty, vội đến nỗi suýt bỏ cả điện thoại di động lại đấy. Xin phép nghỉ xong, cô lập tức ra ngoài, lúc khởi động máy, đầu óc lại đột nhiên tỉnh táo lại.
Cô gấp gáp như vậy làm gì?
Vinh Thiển bình tĩnh lại, cô đi tới cửa hàng đồ chơi gần đó mua cho Gạo Nếp vài món, sau đó mới lái xe đi với tốc độ chậm.
Dù vậy, trong lòng cô vẫn không kìm được lo lắng, bàn tay cầm lái nắm chặt lại.
Lệ Cảnh Trình bế Tụng Tụng đi chỉ là vì mấy ngày nay anh ta chưa được gặp thằng bé thôi, không còn nguyên nhân gì khác.
Tới Đế Cảnh, bảo vệ không gọi điện báo mà cho cô vào luôn.
Đã ba năm trôi qua, lần đầu tiên Vinh Thiển bước lại vào chỗ này.
Cảnh vật quen thuộc như cũ, có vẻ không thay đổi chút nào. Vinh Thiển cầm mấy hộp đồ chơi vào trong, vừa vào phòng khách đã nghe tiếng cười nói từ trong truyền ra.
Gạo Nếp và Tụng Tụng lại đang chơi cùng nhau, bảo mẫu và vú nuôi ba năm qua vẫn không đổi. Bảo mẫu nhìn thấy Vinh Thiển bước vào cửa mà giật mình: “Cô cô cô…”
Vinh Thiển gật đầu với bà ấy, đi thẳng vào trong.
Thịnh Thư Lan ngồi trong góc chơi với hai đứa bé. Tụng Tụng nhìn thấy Vinh Thiển trước, tiếng gọi trong trẻo: “Mẹ!”
Gạo Nếp cũng ngẩng đầu lên: “Cô!”
Sắc mặt Lệ Cảnh Trình âm u, không biểu lộ gì khác. Từ lúc Vinh Thiển đi vào, anh cứ nhìn cô chằm chằm. Anh đã lường trước cô sẽ tới khởi binh vấn tội.
Cướp con trai cô, cô không nhào tới như cọp mẹ mới lạ.
Gạo Nếp thấy mấy hộp quà trong tay cô, ánh mắt sáng lên, lập tức đứng dậy.
”Đúng vậy, đương nhiên là cho tiểu công chúa rồi.”
Gạo Nếp vui không kể xiết, lập tức nhận lấy: “Cảm ơn cô ạ!”
Vinh Thiển đảo lại làm khách, chẳng có gì là khởi binh vấn tội như anh nghĩ. Ánh mắt Vinh Thiển và Thịnh Thư Lan gặp nhau, nhưng Vinh Thiển chỉ nhìn thoáng qua, mau chóng đưa mắt qua chỗ khác.
Cô tới trước mặt Tụng Tụng: “Tụng Tụng, chơi vui không?”
Thằng bé gật đầu.
Cổ họng Thịnh Thư Lan khô khốc: “Thiển Thiển.”
Tầm mắt Vinh Thiển lại hướng về cô ấy, khóe miệng cười với cô ấy.
”Nào, chúng ta về nhà nhé!” Vinh Thiển bế Tụng Tụng, không ngờ thằng bé đang ham chơi, nói chung là không muốn về.
Lệ Cảnh Trình cuối cùng cũng mở miệng: “Ăn cơm xong rồi về!”
”Buổi chiều tôi còn có việc.” Vinh Thiển dứt khoát bế Tụng Tụng lên, khuôn mặt nhỏ bé không thích, như sắp khóc òa lên. Lệ Cảnh Trình tiến lạ, ôm lấy Tụng Tụng từ tay Vinh Thiển: “Nếu vậy, em bận thì cứ bận đi.”
”Lệ Cảnh Trình, anh…”
Thịnh Thư Lan nhìn hai người họ ôm tới ôm lui thằng bé.
Cho dù Vinh Thiển có lại nổi giận thì đã sao?
Lúc trước cô ấy đã dứt khoát bỏ đi như vậy thì đã sao?
Giữa bọn họ còn có con nhỏ, cứ liên tục thế này nhất định sau này còn dây dưa không rõ.
Gạo Nếp đi tới, cầm cái dĩa tinh xảo lên: “Cô ơi, cô ở lại ăn cơm đi. Cơm Thư Lan làm là phải ăn.”
Vinh Thiển hơi giật mình, Gạo Nếp kêu tên Thịnh Thư Lan tự nhiên như vậy ư?
Thịnh Thư Lan cũng cả kinh; ngày thường, con bé gọi cô như thế không ít nhưng lúc này lại là ngay trước mặt Vinh Thiển.
Trái tim Thịnh Thư Lan bị đâm một nhát đau, cô ấy miễn cưỡng mỉm cười: “Vậy tôi đi làm cơm.”
Lệ Cảnh Trình nhìn cô ấy: “Em cứ ngồi chơi đi, cũng đâu phải bảo mẫu.”
Mấy câu đơn giản nhưng trong tức khắc xua tan hết những ủy khuất trong lòng Thịnh Thư Lan.
Lệ Cảnh Trình ôm Tụng Tụng xoay người đi, tới chỗ Gạo Nếp đang mở mấy hộp quà: “Con ở dưới đây chơi với Thư Lan! Em muốn uống sữa, ba dẫn em lên lầu.”
”Dạ.” Trong mắt Gạo Nếp lúc này chỉ có đồ chơi, không thấy gì khác.
Lệ Cảnh Trình nháy mắt với Vinh Thiển, ra hiệu bảo cô đi theo.
Vinh Thiển đi qua, đè thấp giọng nói: “Để tôi mang Tụng Tụng về đi! Anh đem thằng bé đi như vậy làm ba tôi lo sợ.”
”Đừng đem ba em ra làm bia đỡ.”
Lệ Cảnh Trình ôm chặt con: “Em để Tụng Tụng ở Vinh gia, em an tâm được sao?”
Thịnh Thư Lan thấy Vinh Thiển đi theo Lệ Cảnh Trình lên lầu thì không nhịn được đứng dậy. Một cảm giác không rõ quanh quẩn bên cô khiến cô cực kỳ không thoải mái. Cảnh tượng này hệt như thể Vinh Thiển chưa bỏ đi bao giờ, còn cô bất lực đứng trong góc tối âm u nhìn người cô yêu và người anh yêu bước đi cùng nhau, chỉ để lại cho cô bóng lưng.
Tới lầu hai, Vinh Thiển chặn trước mặt Lệ Cảnh Trình: “Tụng Tụng muốn uống sữa thì tôi sẽ đưa nó về nhà uống. Sữa bột của Gạo Nếp không cùng giai đoạn với thằng bé đâu.”
”Ai nói cho con uống sữa bột? Tôi muốn em thấy thoải mái khi cho con bú thôi.”
Vinh Thiển suy nghĩ những lời này, đột nhiên cô hoàn hồn; hai tai ửng hồng: “Tụng Tụng đã cai sữa rồi.”
Lệ Cảnh Trình bế Tụng Tụng lên cao hơn một chút: “Em nói đi, rốt cuộc thằng bé mấy tuổi?”
Vinh Thiển ngu ngơ, không đề phòng Lệ Cảnh Trình sẽ hỏi như vậy. Ánh mắt cô né Tụng Tụng: “Tôi nói với anh rồi mà.”
”Hai tuổi?”
Lưng cô đổ mồ hôi lạnh.
Ánh mắt Lệ Cảnh Trình nhìn nhìn khuôn mặt bé nhỏ của Tụng: “Tròn hai tuổi, hay gần hai tuổi?”
Cổ họng Vinh Thiển như bị mắc xương cá, ra không được mà xuống cũng không được, rất khó chịu. Cô nghĩ Tôn Giai Lân bị đánh ra như vậy, tám phần hắn sẽ nói ra. Vinh Thiển nhìn thằng bé trong ngực Lệ Cảnh Trình: “Mặc kệ mấy tuổi, nó đều là con tôi.”
Người đàn ông bế Tụng Tụng đi tiếp.
Vinh Thiển mơ hồ có hơi sợ hãi, lo Lệ Cảnh Trình biết chuyện gì sẽ trút giận lên thằng bé.
Anh bước vào phòng ngủ, Vinh Thiển chần chừ nhưng vẫn theo vào.
Bày biện trong phòng thay đổi rất nhiều. Style trang trí ban đầu trong phòng Lệ Cảnh Trình đã bị một màu hồng nhạt thay thế cả nửa phòng. Gạo Nếp còn dán đầy giấy dán tường hình công chúa Barbie. Lệ Cảnh Trình thả Tụng Tụng lên giường, với mấy món đồ chơi của Gạo Nếp đưa cho bé.
Vinh Thiển trấn tĩnh mình: “Anh bế Tụng Tụng đi như vậy làm chị Giai Giai cũng sợ hãi.”
”Tôi là ba của Tụng Tụng, sao chị ta phải sợ? Nói vậy, chẳng lẽ người nhà họ Vinh cũng không biết Tụng Tụng là con ruột tôi sao?”
”Tuy nói như vậy nhưng anh cũng không thể cướp đi như vậy chứ?”
”Vinh Thiển, em còn lý do gì nữa, phải không?”
Lệ Cảnh Trình nghĩ tới đây, cả người bốc lửa giận: “Em thà để Tụng Tụng cho bọn họ chăm chứ không cho tôi mang về Đế Cảnh, trong lòng em rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?”
”Tôi và anh chẳng có gì để tranh cãi cả.”
Người đàn ông đi tới trước mặt cô, anh từ trên cao cúi xuống nhìn Vinh Thiển chăm chú: “Hay là, sau khi chuyện của Mạc Hy bị vạch trần, em cũng không thấy yên ổn?”
”Anh đừng có câu nào cũng như có gai như vậy! Tôi đưa Tụng Tụng tới Vinh gia chẳng liên quan gì tới Hoắc Thiếu Huyền cả.”
”Không liên quan? Phủi sạch sẽ thật! Vinh Thiển, chính em cũng đã có hai đứa con, chuẩn bị tâm lý để làm mẹ kế xong chưa?”
Vinh Thiển tới đây không phải muốn nghe Lệ Cảnh Trình nói điều này, nét mặt cô lộ ra vẻ không vui: “Anh chỉ nói mà không giữ lời, tôi sẽ mang Tụng Tụng đi.”
”Đây là Đế Cảnh, cũng phải xem thử em có đi ra được không chứ.”
”Lệ Cảnh Trình, anh khác gì quân vô lại?”
”Tôi vô lại?”
Người đàn ông tiến tới, hai tay ôm chặt thắt lưng Vinh Thiển nhấc cả người cô lên. Vinh Thiển đá đá hai chân, Lệ Cảnh Trình lại lôi cô tới ban công. Vừa thả cô xuống, anh chống hai tay về phía trước, nhốt Vinh Thiển giữa lan can và lồng ngực anh.
Vinh Thiển chạy không thoát, khuôn mặt không giấu được giận dữ: “Anh làm gì vậy?”
”Thiển Bảo, em nhìn xem đi! Nơi này có phải vẫn giống như ba năm trước không?”
Nghe cách xưng hô này, Vinh Thiển dừng lại một chút.
Một tay Lệ Cảnh Trình đè bả vai cô, không cho cô có cơ hội trốn tránh: “Em nhìn phía trước đi.”
Ánh mắt Vinh Thiển quét qua mỗi một tấc cảnh vật trong vườn. Hơi thở của người đàn ông sáp lại gần, nhanh chóng lan tỏa bên tai cô: “Ở với Hoắc Thiếu Huyền có gì tốt? Hai người thật sự có thể trở lại như lúc trước ư? Thanh mai trúc mã thì đã sao, không phải thanh mai đã gả cho người, còn trúc mã cũng cưới người khác rồi? Dù hiện tại có cơ hội nối lại duyên xưa, nhưng con gái Hoắc Thiếu Huyền có thể chấp nhận em không? Dù gì tôi chắc chắn sẽ không để con gái mình nhận Hoắc Thiếu Huyền! Vinh Thiển, em và tôi, trước mặt thuận lợi trôi chảy, nếu em muốn quay đầu nối lại tình xưa với Hoắc Thiếu Huyền, thì trước tiên em phải sờ cho kỹ mấy ngọn núi ở giữa đấy.”
Vinh Thiển không nói gì, những lời Hoắc Thiếu Huyền nói hôm đó vẫn còn bên tai cô.
Ba năm không dài không ngắn, có đủ cho cô quên đi tình cảm mười mấy năm không?
Nếu cô nói trong lòng cô đã hoàn toàn không còn Hoắc Thiếu Huyền, có thể tin không?
Đã từng yêu say đắm, khắc cốt ghi tâm, từng phải đau khổ quên đi, bây giờ vòng vo một hồi lại quay về trước mặt cô. Nỗi niềm không cam lòng nặng trĩu trong lòng bọn họ sẽ quay về ư?
Lệ Cảnh Trình thấy cô thất thần, sắc mặt anh lập tức trở nên khó coi, chuyện anh lo lắng vẫn xảy ra.
Vinh Thiển và Hoắc Thiếu Huyền là do anh tốn sức lắm mới tách ra được, bây giờ họ lại muốn ở cùng một chỗ, đừng có mơ!
”Chúng ta còn chưa ly hôn. Dù em muốn xin ly hôn, tối thiểu cũng phải chờ hai năm, đến lúc đó Gạo Nếp cũng sáu tuổi, con bé sẽ hiểu chuyện hết.”
Anh lại đang uy hiếp cô!
Vinh Thiển không nén được tức tối: “Lệ Cảnh Trình, anh đừng em tôi mãi như vậy!”
”Tôi không ép em, tôi đang phân tích từng chút một cho em.”
”Ba năm trước như vầy, bây giờ cũng lại như vậy, Gạo Nếp là con của chúng ta, không phải công cụ cho anh uy hiếp tôi!”
Vinh Thiển càng nói càng kích động, khuôn mặt nhỏ đỏ lên hết.
Lệ Cảnh Trình biết khắc khẩu sẽ không xong chuyện, anh lập tức ôm lấy cô: “Đúng, con bé là con chúng ta.”
Anh biết rõ lời nói uy hiếp chỉ khiến cô thấy phản cảm: “Rồi một ngày tôi sẽ để con gọi em là mẹ.”
Vinh Thiển ngẩng đầu nhìn anh: “Hôm nay đi! Chúng ta đem tất cả sự thật nói cho con, tôi muốn nghe Gạo Nếp gọi tôi là mẹ.”
Cô vội vàng muốn nhận lại con. Cô mơ hồ cảm thấy một số việc sắp không giấu nổi nữa. Đến lúc đó, dù cho Lệ Cảnh Trình có không cho cô gặp Gạo Nếp thì con của cô cũng sẽ tranh thủ cơ hội ình.
Người đàn ông nhìn ra vẻ bức thiết trong mắt Vinh Thiển, anh cúi xuống hôn cô. Vinh Thiển kinh hãi, hoàn toàn không ngờ Lệ Cảnh Trình lại ghé xuống như vậy.
Cô nghiêng đầu muốn tránh, bàn tay Lệ Cảnh Trình lại giữ đầu cô lại, tay kia nâng cằm Vinh Thiển lên khiến cô không thể không đón nhận. Nụ hôn vội vã mang theo khát vọng và dẫn dắt. Vinh Thiển nghe những âm thanh ái muội phát ra từ giữa môi lưỡi. Cô giãy ra; Lệ Cảnh Trình hôn thỏa thích xong, hai tay vẫn ôm mặt cô.
Ánh mắt anh đen tối quan sát mỗi một tấc sắc thái trên khuôn mặt cô, vẻ giận tái mặt, vẻ kháng cự, còn vẻ ngượng ngùng kia cũng chạy không khỏi mắt anh.
Ngón cái Lệ Cảnh Trình quệt qua cánh môi Vinh Thiển: “Đừng vội, hôm nay mà nói ra sẽ hù con sợ mất.”
Cáo già!
Vinh Thiển định giật tay anh ra, đầu lưỡi Lệ Cảnh Trình lại nhe ra ngoài khóe miệng, mê hoặc muốn chết! Cô thấy không ổn, vội đẩy anh ra: “Tụng Tụng còn ở trong phòng.”
Vinh Thiển sửa sang lại mái tóc mất trật tự: “Anh không sợ tôi sẽ nói cho Gạo Nếp biết sao?”
”Em dám không? Bặt vô âm tín bỏ đi ba năm bây giờ lại nói muốn nhận con bé, em nghĩ xem con tin lời em không?”
Vinh Thiển chán nản đành thôi.
Lúc ăn cơm, bầu không khí hơi quái dị, trẻ con đương nhiên là không phát hiện ra được.
Mấy vú nuôi và bảo mẫu đã len lén bàn luận về thân thế của Tụng Tụng. Nghĩ tới mấy câu lúc nãy mình nói, vú nuôi hận không thể cắn đứt lưỡi mình.
Chốc chốc Thịnh Thư Lan lại gắp thức ăn cho Gạo Nếp, Vinh Thiển nhìn thấy hết. Một dãy đồ ăn được bày cạnh tay cô, cô sợ Gạo Nếp với không tới nên đứng dậy gắp một đũa cho con.
Thịnh Thư Lan nhìn sang: “Thiển Thiển, Gạo Nếp không ăn món đó đâu.”
Vinh Thiển bất ngờ, tức thì trăm mối cảm xúc trào dâng ngổn ngang. Hóa ra thứ mà cô thiếu trong cuộc đời của con không chỉ có thời gian.
Ăn cơm xong, Vinh Thiển còn chơi với Gạo Nếp một hồi lâu. Lúc cô bế Tụng Tụng ra về, Lệ Cảnh Trình không ngăn cản, chỉ nói khi anh muốn gặp con nhất định phải để anh gặp, cũng không cho cô thả Tụng Tụng ở Vinh gia nữa, bằng không anh sẽ đem con về Đế Cảnh ngay tức khắc, không cho cô gặp.
Lúc về, Lệ Cảnh Trình đưa bọn họ ra cửa, Vinh Thiển bế Tụng Tụng đi theo sau, vừa cười vừa nói chuyện với con.
Bất thình lình, người đàn ông đang đi phía trước dừng chân lại: “Vinh Thiển, ông ngoại em mất đã hai năm, hai năm qua em đã sống thế nào?”
Vinh Thiển bỗng nhiên dừng chân, người suýt nữa đụng vào người Lệ Cảnh Trình, đôi mắt cô lộ vẻ giật mình: “Làm sao anh biết?”
”Sau khi về Nam Thịnh em cũng chẳng đề cập tới một câu. Chuyện ông ngoại em, em tính không nói cho ai thật ư?”
Trong mắt Vinh Thiển, sự phòng bị từ từ dâng lên, cô dời ánh mắt: “Ông ngoại đã lớn tuổi, lúc qua đời rất nhẹ nhàng. Tôi thấy, chẳng lẽ đến chuyện riêng ông ngoại mất cũng phải nói ư?”
Lệ Cảnh Trình cố gắng nắm bắt chút gì đó từ đôi mắt cô.
Vinh Thiển nhìn về phía trước: “Tôi phải đi thật rồi, còn có chút việc.”
Cô ôm chặt Tụng Tụng, lúc đi ngang qua người Lệ Cảnh Trình cả thân cô căng cứng như sợ bị cướp. Người đàn ông thấy cô gấp gáp bỏ đi, ánh mắt anh đăm đăm.
Anh đã cho người điều tra chuyện hai năm qua của Vinh Thiển, đã mấy ngày trôi qua, cũng không biết có tiến triển gì không.
Về thư phòng, Lệ Cảnh Trình khóa trái cửa lại. Anh gọi điện thoại, chuông vừa đổ một tiếng bên kia đã có người bắt máy.
”A lô, Cảnh Trình.”
Anh chưa mở miệng, đối phương đã nói trước: “Tôi vừa định gọi cho cậu.”
”Tra được rồi?”
”Tôi fax cái này cho cậu trước đã, câu xem thử.”
”Được.” Lệ Cảnh Trình đi tới trước máy vi tính trên bàn. Hình chụp cũng mau chóng được đẩy ra từ máy fax.
Cái đầu tiên Lệ Cảnh Trình nhìn thấy là phần đầu với mái tóc buộc lên, ngay sau đó là ngũ quan mà anh quen thuộc. Đó rõ ràng là Vinh Thiển. Từ từ, hiện ra trong mắt anh chính là cái bụng nhô ra của Vinh Thiển.
Ánh mắt anh cũng không dời đi, chuyện Vinh Thiển mang thai anh rõ hơn ai hết.
”Còn tra được gì không?”
”Không phải cậu nói Vinh Thiển được Tống Khôi truyền nghề sao?”
Một bàn tay Lệ Cảnh Trình vịn mép bàn: “Sao, là giả à?”
”Người ta nói như vậy. Tôi cũng nghĩ hết cách, dùng mấy tầng quan hệ mới nghe được: Vinh Thiển căn bản chưa từng học học giám định bảo vật từ Tống Khôi! Tôi còn tự mình tới thăm Tống Khôi. Ông ta nói chuyện đó là có ý sâu xa, cũng từng gặp mặt Vinh Thiển; ông ta vì có sự ủy thác của một người bạn nên mới cho Vinh Thiển một thân phận học trò.”
Hai ngón tay ấn ấn giữa trán Lệ Cảnh Trình: “Có gì khác đâu? Rốt cuộc hai năm qua cô ấy ở đâu?”
”Cái này hiện chưa tra được, có vẻ ít người biết. Mối quan hệ với Tống Khôi cũng là do cậu cung cấp tôi mới biết được.”
Huyệt thái dương của Lệ Cảnh Trình không hiểu sao đau nhói. Tầm mắt anh lơ đãng đảo qua máy fax, mấy tấm ảnh đã được gửi qua hết. Anh cầm hình lên, đều là bộ dáng lúc Vinh Thiển mang bụng bầu đã lớn.
Có bức lúc cô đi tới phòng khám, lúc cô từ bệnh viện đi ra.
Lúc cô đỡ thắt lưng, lúc cô cau mày, đại đa số đều mặc quần áo rộng thùng thình của phụ nữ có thai. Lệ Cảnh Trình nghĩ tới cảnh cô một mình mang thai, bụng lớn như vậy đi bệnh viện kiểm tra thai sản; còn cả khi cô sinh con, chẳng lẽ không sợ sao?
Lòng anh co thắt đau đớn, cảm giác đau tiếc níu chặt làm anh khó chịu. Ánh mắt Lệ Cảnh Trình lại dời xuống, nhìn chuỗi con số trong tấm ảnh.
Đó là thời gian chụp.
Đôi mắt bỗng nhiên nheo lại rồi mở to.
Lệ Cảnh Trình khó tin mở to mắt, sau khi nhìn lại lần nữa mới chắc chắn mình không nhìn lầm.
Anh cuống quýt bới tìm tấm ảnh đầu tiên chụp Vinh Thiển đi kiểm tra thai sản. Ngày trên tấm ảnh đó lại là sau khi Vinh Thiển đã bỏ đi hơn một năm!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]