Edit: Diệu Linhh
---
Vinh Thiển ôm đầu gối ngồi trên giường, ngoài việc này ra, cô không còn biết phải làm gì.
Cánh cửa đang khoá bỗng nhiên mở ra.
Hai người đàn ông bước vào, Vinh Thiển ngẩng đầu, im lặng nhìn. Một trong hai người đó mở miệng: “Đi ra ngoài.”
Họ chịu thả cô đi rồi sao?
Vinh Thiển nửa tin nửa ngờ buông hai chân, nhưng Lệ Cnh Trình đã nói anh sẽ tự tới đón cô mà.
Đi ra khỏi căn phòng nhưng hai người đàn ông lại không dẫn cô ra cửa lớn.
Bọn họ dẫn cô tới một căn phòng khác: “Đêm nay còn có vài người ở đây, cô hãy chịu khó ở đây đi.”
Bả vai bị người ta đẩy một cái, Vinh Thiển lảo đảo đứng không vững.
Mấy người trong căn phòng này còn chưa ngủ, nghe thấy động tĩnh, từng người một ngẩng đầu nhìn lên.
Vinh Thiển cảm thấy bầu không khí này thực sự rất áp lực.
Cô nhẹ nhàng đi qua đám người, đi thẳng tới chiếc giường còn trống trong góc phòng.
Ánh mắt của mấy người kia lại đồng loạt hướng về cô.
”Này, cô phạm phải chuyện gì mà phải tới đây?”
”Trộm cắp? Cướp giật? A, không giống.”
”Tôi chỉ bị tạm giữ, không phải bị bắt phạt.”
Vinh Thiển ngẩng đầu nhìn mọi người: “Giải quyết xong mọi chuyện là có thể ra ngoài.”
”Cô nói nghe đơn giản thật, chưa biết chừng bọn họ sẽ tống cô vào tù đấy.”
Có một vài người vì chút chuyện vặt mà gây gổ, một người phụ nữ trung niên, vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-dung-gap-go/2023585/quyen-3-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.