Chương trước
Chương sau
Edit: Dế Mèn

-----

(* Hoa đào còn có ý chỉ “mối tình”)

Tống Trĩ Ninh suy đoán sắc mặt anh, từng nét, từng nét một đều không bỏ qua.

Khuôn mặt Lệ Cảnh Trình tĩnh lặng, có vẻ như không dao động là bao. Anh đứng đó, dáng người to lớn, như một gốc tùng vững chắc, đẹp đẽ qua năm tháng.

”Tôi không quên được em?” Người đàn ông cười, nghe giọng anh chỉ giống vui đùa thôi: “Đừng nói hiện tại, năm đó em cũng chỉ là người có cũng được, không có cũng không sao thôi. Chính em chọn lựa ra đi. Với em mà nói, đó cũng là kết quả tốt nhất cho em.”

Sự mong đợi từ đáy mắt Tống Trĩ Ninh đang cố gắng che giấu chợt vỡ vụn ra, ô gật gật đầu: “Anh đã cho em đáp án. Tốt lắm!”

Lệ Cảnh Trình thôi nhìn nữa, anh quay sang nhìn cánh cửa phòng đấu giá: “Bức tranh tôi đã đưa cho em, trả xong mối nợ ân tình đó, dù em có chịu nhận hay không.”

Trong mắt Tống Trĩ Ninh dâng lên vẻ cay đắng. Người đàn ông này bá đạo đến mức không cho người khác thấy được một con đường sống.

Anh không muốn thiếu cô nên liền dùng cách này; anh không biết, anh mãi mãi nợ cô một chuyện, e là kiếp này cũng không trả được.

Lệ Cảnh Trình nhấc chân bước thẳng về phía trước, không nói thêm gì với cô nữa.

---

Lúc đột ngột nhận được điện thoại của Hoắc Thiếu Huyền, Vinh Thiển vô cùng giật mình.

Đi ra khỏi phòng đấu giá, Hoắc Thiếu Huyền đang ở bên ngoài đợi cô. Thấy người đàn ông đứng dựa vào xe, Vinh Thiển đi nhanh tới: “Thiếu Huyền.”

Vinh Thiển nhìn xung quanh: “Sao anh lại tới Lại Hải?”

”Nói ra dài dòng lắm. Đi ăn một bữa đi!”

Vinh Thiển nghĩ thầm cũng không có gì không được, bình an, thoải mái, càng chẳng thấy có ai hay chuyện gì khác lạ: “Vâng.”

Hai người tới nhà hàng. Hoắc Thiếu Huyền đặt phòng VIP, bảo Vinh Thiển gọi món.

Cô gọi vài món: “Được rồi, có hai người, gọi nhiều lãng phí.”

Hoắc Thiếu Huyền cầm lấy thực đơn, lại gọi thêm vài món.

Đợi khi tất cả các món đã được dọn lên, Vinh Thiển mới phát hiện những món Hoắc Thiếu Huyền gọi đều là những món cô thích ăn. Người đàn ông nhìn chằm chằm mấy món cạnh mình, cũng phát hiện mấy món Vinh Thiển gọi là mấy món anh thích.

Anh không khỏi bật cười, vì vậy mà hai vai cũng rung nhẹ lên.

Vinh Thiển cầm đũa lên: “Ăn thôi.”

Có những chuyện đã qua, đã buông xuống thì không thể cứ tiếp tục nghĩ nữa.

Hoắc Thiếu Huyền rút ra điếu thuốc, một tay chống cằm, cũng không động đũa, chỉ nhìn cô ăn.

Vinh Thiển ngước mắt lên liền chạm phải ánh mắt người đàn ông: “Anh vẫn chưa nói sao anh lại tới Lại Hải vậy?”

”SMX mở lại rồi. Lúc trước, nó vẫn ngầm kinh doanh buôn bán, bây giờ càng không biết sợ, đổi lại tên cũ. Vì chuyện này mà anh tới đây.”

Vinh Thiển ngẩn người, nỗi nơm nớp lo sợ lại dâng lên: “Thiếu Huyền, chuyện nơi đấy anh đừng theo nữa, sẽ có người ra mặt hạ nó mà.”

”Năm ấy anh cũng đã nói rồi, dù nó chạy tới đâu anh cũng sẽ đuổi theo.”

Vinh Thiển lo lắng thật sự: “Nhưng những chuyện thế này rất nguy hiểm, bọn chúng toàn là bọn điên cuồng mất trí.”

”Anh không sợ.”

Vinh Thiển cầm đũa nhưng chẳng ăn nổi một miếng.

”Anh còn Tranh Tranh mà.”

Hoắc Thiếu Huyền chỉ vào người ngồi trước mặt mình: “SMX không chỉ muốn mạng của anh, mà còn cả em.”

”Thiếu Huyền, bây giờ em sống tốt lắm, anh không cần phải mạo hiểm.”

Hoắc Thiếu Huyền chăm chú nhìn cô một lúc: “Chuyện này là tự anh muốn làm. Anh sẽ không kích động nữa, tìm ra nó xong anh sẽ mai danh ẩn tích luôn.”

”Vậy anh tính ở lại đây bao lâu?”

”Anh tới Lại Hải để thăm hỏi một vị vai bác, muốn nhờ bác ấy giúp đỡ một chút, sẵn dịp ở lại mấy ngày.”

Vinh Thiển khẽ gật đầu: “Vậy anh dạo này tốt chứ?”

”Tốt hay không thì ngày nào cũng phải sống.”

Vinh Thiển gắp món, nhưng cũng chỉ gắp bỏ vào chén chứ không ăn. Cô tìm lời để nói: “Đúng rồi, hai ngày trước em có mua vòng chuỗi, là một đôi. Một cái cho Gạo Nếp, còn cái kia hôm khác em đưa anh, anh đưa cho Tranh Tranh nhé!”

”Được.”

Mối quan hệ thanh mai trúc mã của họ không thể kéo dài sang thế hệ sau, vậy để bọn nhỏ làm kim lan tỷ muội cũng được.

Lúc Vinh Thiển và Hoắc Thiếu Huyền về, thấy trên màn hình trong đại sảnh đang chiếu tin tức.

Đúng lúc chiếu đoạn Lệ Cảnh Trình đang phát biểu.

”Anh Lệ, xin hỏi bức tranh anh có được với giá cao như vậy, anh muốn tặng cho người đặc biệt nào sao?”

”Cho vợ tôi.”

Vinh Thiển dừng chân. Hoắc Thiếu Huyền cũng nghe được, ánh mắt buồn bã, không khỏi cúi xuống nhìn nét mặt Vinh Thiển.

Cô đang đứng trước anh. Lúc trước, giơ tay là có thể kéo được cô vào lòng; một khoảng thời gian buông tay nhau, nay đã xa cách thế này.

Vinh Thiển còn nhìn thấy cả bức tranh, đúng phong cách cô thích. Lệ Cảnh Trình, người này luôn luôn khiến cô bất ngờ, kinh ngạc, vui sướng.

Khóe môi cô mím lại, không khỏi cong lên; nhìn thấy cảnh này, Hoắc Thiếu Huyền vẫn cảm thấy chói mắt.

Về đến nhà, Vinh Thiển thấy xe Lệ Cảnh Trình đã đậu ở đó, về sớm hơn cả cô.

Tâm trạng nhảy nhót mừng, cô đi lên lầu. Người đàn ông đang ở trong thư phòng. Vinh Thiển thấy anh hình như đang suy nghĩ thất thần, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

Vinh Thiển giả vờ như chưa biết gì, một tay chống xuống mép bàn, một tay kia huơ huơ trước mặt anh: “Về lúc nào thế?”

Lệ Cảnh Trình ngẩng mắt lên, mỉm cười: “Về trước em được một lúc rồi.”

”Đang bận sao?”

”Ừm, còn chút việc cần làm.” Ngón tay Lệ Cảnh Trình gõ bàn phím, thấy Vinh Thiển đang nhìn xung quanh, tựa như đang tìm gì đó: “Tối nay ra ngoài ăn.”

”Ừm, được. Em đi tắm trước.”

Vinh Thiển thấy trong thư phòng không có. Bức tranh kia đâu nhỏ, lại càng không thể che đậy qua loa là giấu kín được. Cô bước chậm về phòng ngủ, tìm một vòng không thấy, chỉ chưa xốc phòng thay quần áo lên mà tìm thôi.

Cô ngồi ở mép giường, nghĩ xem nơi nào có khả năng. Cũng như khi tặng sợi dây chuyền, tám phần là người đàn ông muốn cô ngạc nhiên vui mừng.

Có lẽ, còn đang để trên xe?

Nói không chừng anh chờ tới tối nay, khi cô ngồi vào xe, rồi “Surprise?”?

Nghĩ như vậy, trái tim Vinh Thiển lại nhảy nhót thêm lần nữa.

Thay đồ xong xuôi, dẫn Gạo Nếp ra cửa, người một nhà đi tới ga ra. Vinh Thiển mở cửa xe nhìn vào, lại thấy bên trong trống không.

Cô ôm Gạo Nếp ngồi vào, Lệ Cảnh Trình càng không có vẻ gì, cho khởi động xe như thường. Vinh Thiển không nhịn nổi, mở miệng thăm dò: “Hôm nay anh đi đâu? Công ty à?”

”Ừm.” Anh đáp nhỏ.

Vinh Thiển mím cánh môi: “Bận thế sao?”

”Bận một chút mới là chuyện tốt.” Lệ Cảnh Trình cười khẽ.

Vinh Thiển không nói gì nữa. Sau buổi cơm tối, họ cũng không đi đâu khác. Lên lầu, lại cho Gạo Nếp ngủ. Lệ Cảnh Trình vẫn im bặt, không đề cập đến chuyện bức tranh, nhưng trong lòng Vinh Thiển trong lòng rất rõ: Lệ Cảnh Trình đã nói muốn tặng cho cô. Bức tranh kia nhất định là anh đã mua lại, nhưng rốt cuộc nó đi đâu rồi?

Lệ Cảnh Trình nằm trên giường, thấy cô ngồi trước mặt, đang thất thần.

”Hôm nay em về rất trễ, đi ăn cơm cũng không động đũa, sao vậy?”

Trước câu hỏi của anh, Vinh Thiển do dự không muốn nói cho anh biết.

Nhưng chuyện giữa cô và Hoắc Thiếu Huyền đã sớm qua rồi, huống hồ chỉ ăn một bữa cơm thôi, cũng chẳng có gì.

”Thiếu Huyền tới Lại Hải, em và anh ấy đi ăn cơm chiều.”

Lệ Cảnh Trình đang xem tạp chí, tầm mắt đột nhiên ngẩng lên: “Em và anh ta gặp nhau?”

Vinh Thiển nghe giọng của anh có chút không vui. “Gặp nhau, ăn một bữa cơm thôi.”

”Lại Hải rộng lớn như vậy, nếu không phải cố tình tới tìm em, chẳng lẽ đi trên đường lại tình cờ gặp được sao?”

”Hẹp hòi!”

Lệ Cảnh Trình lật mạnh trang giấy: “Hẹp hòi trước giờ.”

Vinh Thiển nằm xuống bên cạnh anh, người đàn ông thuận thế ôm cô: “Tên Hoắc Thiếu Huyền đó chưa dứt tình với em, gặp anh ta ít thôi, đừng để anh ta có hy vọng.”

Vừa nghe thế, Vinh Thiển bỗng thấy nhớ nhà.

Gặp người Nam Thịnh ở đây lại khiến cô nhớ nhung nơi mình sinh ra lớn lên. Ánh mắt cô xuất thần, Lệ Cảnh Trình cho rằng cô lại đang nhớ chuyện trước kia, ngón tay anh bấm một cái vào hông cô: “Không được nhớ hắn ta!”

Vinh Thiển đánh vào tay anh: “Em nghĩ gì anh biết chắc?”

Bức tranh kia không biết đã được giấu ở đâu, đến giờ vẫn chưa có gì chính xác.

Lệ Cảnh Trình kéo cô vào lòng mình: “Tôn Giai Lân hôm qua còn gọi điện cho anh. Cậu ta có cảm tình thật sự với Mạc Hy đấy.”

”Hai người họ tốt rồi sao?”

”Em thật sự cho là có chuyện đơn giản vậy ư? Nhà Tôn Giai Lân cũng không phải nhà bình thường. Mạc Hi đã từng kết hôn, còn có con, nhà họ Tôn sẽ không chấp nhận cô ta đâu.”

Vinh Thiển lật xem tờ tạp chí trong tay anh: “Dù sao đó là con đường của bọn họ, gian nan cũng do mình chọn.”

Lệ Cảnh Trình rút tờ tạp chí khỏi lòng bàn tay cô, ném về phía tủ đầu giường, rồi lập tức ôm chầm lấy Vinh Thiển: “Anh chỉ muốn để mắt kỹ tới em, hạnh phúc hay bất hạnh của người khác không quan hệ tới anh.”

---

Nhà họ Lệ

Hai ngày nay Thẩm Tĩnh Mạn cảm nặng, nằm trên giường không dậy nổi.

Thịnh Thư Lan cầm một cái chén đi vào: “Mẹ, mẹ đỡ hơn chưa?”

”Uống thuốc xong đỡ hơn nhiều rồi.” Mũi Thẩm Tĩnh Mạn đỏ đỏ, giọng nói khàn khàn.

Thịnh Thư Lan ngồi xuống cạnh giường, khuấy chén mấy cái, múc một thìa lên thổi thổi: “Hay mẹ uống ít thuốc đông y đi.”

”Để mẹ tự làm!” Thẩm Tĩnh Mạn cần lấy cái chén: “Nhờ có con bốc thuốc, hôm qua còn nặng đầu, chân yếu; hôm nay nghỉ ngơi một ít nữa sẽ không sao nữa.”

”Với con mà mẹ còn khách khí làm gì?”

”Đều nhờ vào con, bây giờ Cảnh Trình không ở nhà, người mẹ có thể dựa vào còn không phải con?”

Khóe miệng Thịnh Thư Lan khóe hơi nâng lên. Thẩm Tĩnh Mạn uống thuốc xong, cô nhận lại cái chén.

”Thư Lan à, mẹ nghe đêm nào con cũng gặp ác mộng. Chuyện kia đừng suy nghĩ nhiều, trong cái rủi còn có cái may là con không có chuyện gì, đúng không?”

”Mẹ, mẹ nói dễ dàng quá rồi.” Nước mắt Thịnh Thư Lan lại muốn rớt xuống. “Cảnh đó, thực sự đời này con cũng không thể quên được.”

Về chuyện xảy ra sau đó, Thẩm Tĩnh Mạn thật ra cũng rất hối hận, cho dù bà có không vui thế nào khi Thịnh Thư Lan lấy Lệ Cảnh Tầm, nhưng tốt xấu gì cô cũng do tay bà nuôi lớn.

Nhưng bà cũng không cách nào nói ra sự thật được.

Thịnh Thư Lan nhìn cái chén không trong tay, Thẩm Tĩnh Mạn không sợ đắng, một ngụm uống cạn sạch.

---

Vinh Thiển vốn định mang chiếc dây chuyền đi đưa cho Hoắc Thiếu Huyền, nhưng lại biết anh tạm thời phải quay về Nam Thịnh.

Lễ đính hôn của Thịnh Thư Lan và Lệ Cảnh Tầm cũng đã gần tới.

Ở nhà cũng không gọi họ về sớm, dù gì cũng đã ầm ĩ như thế, chỉ cần ngày đó có mặt cho có cấp bậc lễ nghĩa là được.

Ăn xong cơm chiều, Gạo Nếp ngồi chơi một mình. Vinh Thiển ôm mâm trái cây trong tay, ngồi cạnh Lệ Cảnh Trình.

Lại xem những tin tức mà cô không hiểu.

Vinh Thiển cầm lấy chiếc điều khiển từ xa, đổi kênh. Lệ Cảnh Trình nghiêng đầu sang, Vinh Thiển đút miếng dưa lưới vào miệng anh: “Nhìn cái gì chứ, ở nhà phải nghe theo em.”

Lệ Cảnh Trình cắn lấy miếng dưa. Vinh Thiển bấm tới kênh văn hóa cuộc sống, thấy phóng viên đang đi vào một tòa nhà cổ kính để phỏng vấn.

Bên trong hẳn là nơi triễn lãm tranh. Phóng viên đi tới trước một hàng khung kính trưng những bức chân dung tự họa: “Vâng, cuộc triễn lãm tranh hôm nay do cô Tống Trĩ Ninh tổ chức. Ở đây không chỉ có những bức họa mới từ các họa sĩ nổi tiếng khắp đất nước, còn có không ít những tác phẩm trước đây của cô Tống Trĩ Ninh. Bây giờ, xin mời các bạn dõi theo ống kính của chúng tôi, cùng đi vào lĩnh hội một thế giới khác.”

Đôi môi mỏng của Lệ Cảnh Trình hơi mím lại, ngoài ra, không có vẻ gì khác.

Vinh Thiển đang ăn trái cây, xém chút nữa cắn phải tay mình.

Tống Trĩ Ninh?

Là cái tên cô nghe được ở buổi tiệc lần trước đúng không?

Quan hệ của cô ấy và Lệ Cảnh Trình?

Cô không nhịn được nghiêng đầu sang, rồi nhìn lại lên màn hình.

Giữa màn hình là một cô gái trang điểm phong cách, áo khoác màu cam khoác trên đầu vai rất bắt mắt, tóc buộc ra sau, đôi khuyên tai trân châu càng làm nổi làn da trắng nõn của cô ấy, gây ấn tượng đầu tiên đây là người rất có học.

Phóng viên phỏng vấn mấy câu, Tống Trĩ Ninh đều mỉm cười trả lời, tiếng nói trong nhẹ, làm người ta như đang đứng giữa gió xuân.

Tầm mắt người phóng viên bỗng nhiên chú ý tới một bức tranh trên tường, ống kính ghi hình cũng tự nhiên lia theo.

Khi cảnh này đập vào mắt, Vinh Thiển bị bất ngờ, không kịp đề phòng, không cho cô thời gian che giấu.

Bức tranh mà cô tìm tới tìm lui, lại đang được treo trên hành lang khu triễn lãm của Tống Trĩ Ninh.

”Bức tranh này hình như đã được tham gia bán đấu giá phải không ạ?”

”Vâng.” Tống Trĩ Ninh mỉm cười.

Vị ngọt nước của hoa quả trong miệng Lệ Cảnh Trình lại biến thành đắng. Tống Trĩ Ninh ngước lên, nhìn khung ảnh. Lệ Cảnh Trình khăng khăng bỏ bức tranh lại, khi nghe cô nói sẽ mang đi quyên góp, anh cũng không thèm chớp mắt, nhưng sau khi anh đi rồi, cô vẫn cảm thấy tiếc.

Đã bao nhiêu năm lại nhận đồ anh tặng?

Lệ Cảnh Trình đã nhất quyết để bức tranh lại, phủi sạch sẽ giao tình của cô, cô nhận hay không nhận cũng như nhau, chi bằng cho anh mãn nguyện.

”Nghe nói giá được bán ra là hai triệu, hóa ra là cô Tống là người mua được.”

Tống Trĩ Ninh phải lắc đầu: “Chủ nhân của nó đã được đưa tin rồi, là anh ấy đưa cho tôi.”

”Ô! Đấu giá hai triệu sau đó lại đưa cho người khác, xem ra quan hệ nhất định không tầm thường.”

Tống Trĩ Ninh cũng không trả lời thẳng: “Chỉ là một người bạn thôi. Chúng tôi vẫn cố gắng trả các bức tranh về chỗ ban đầu.”

”Tốt quá, tốt quá!”

Vinh Thiển nhìn bức tranh kia, nhưng bức tranh cũng chỉ thoáng nhanh qua mắt.

Khóe miệng cô cứng, giật giật; cô muốn xem coi mình còn nói được không, cô gắng nói nên giọng hơi cao: “Bức tranh đấy rất đẹp.”

”Vậy sao?” Lệ Cảnh Trình chẳng thấy vậy: “Bình thường. Còn không bằng bức tranh sơn dầu khác.”

Vinh Thiển cắn chặt môi dưới: “Em thấy cô gái này cũng rất đẹp.”

Lệ Cảnh Trình quay lại nhìn cô: “Giọng nghe vừa chua vừa than thở, có phải đã nghe được gì rồi không?”

”Không có.”

Người đàn ông suy đoán thần sắc của cô: “Quan hệ giữa anh và Tống Trĩ Ninh em đã biết chưa?”

”Chưa biết!”

”Thật ra cũng không có gì, trước đó có nói chuyện nhưng sau đó đi về liền. Em đừng ghen.” Lệ Cảnh Trình nghĩ bây giờ Vinh Thiển sống ở Lại Hải, có một số việc nhất định không giấu được. Mấy loại tin đồn còn vọt tới từ bốn phương tám hướng chứ nói chi là những chuyện đã xảy ra thật. Huống hồ, anh thấy cũng không cần thiết phải giấu: “Bức tranh đấy anh mua, vốn định tặng cho em. Tới lúc anh mua xong mới phát hiện người cùng đấu giá với anh lại là Tống Trĩ Ninh. Trước đó không lâu anh nợ cô ấy một ân tình, nhờ cô ấy giúp anh một số chuyện, vì vậy anh đưa bức tranh cho cô ấy, làm quà đáp lễ.”

Vinh Thiển không hề chớp mắt nhìn anh chăm chú. Lệ Cảnh Trình cười cười: “Sao thế, không tin à?”

”Sao anh không nói với em trước?”

”Nếu anh có ý gì với cô ấy thật thì hà tất phải đưa em về lại Lại Hải?”

Vinh Thiển bắt được một manh mối nhỏ: “Mấy ngày trước, hai người có gặp nhau?”

”Tình cờ gặp. Sau đó cô ấy giúp anh một chuyện.”

Lệ Cảnh Trình không nói đó là chuyện Vinh Thiển bị giam; lòng tự trọng của Vinh Thiển lớn, nếu biết, cô sẽ khó tránh việc không thoải mái trong lòng.

Mặc dù những chuyện đó xảy ra rất tự nhiên liền mạch, lời Lệ Cảnh Trình giải thích nghe cũng không có chỗ nào gượng ép, nhưng Vinh Thiển vẫn không thoải mái.

Tống Trĩ Ninh có khí chất cao nhã, lại học hội họa, quan trọng nhất là từng quen biết Lệ Cảnh Trình.

”Không công bằng!”

”Cái gì không công bằng?”

”Lệ Cảnh Trình, rốt cuộc anh từng có bao nhiêu hoa đào hả?”

”Hiện tại anh chỉ có mình em.”

Vinh Thiển nhìn màn hình ti vi, bóng dáng ưu nhã của Tống Trĩ Ninh tràn ngập trong mắt. Lệ Cảnh Trình cầm chiếc điều khiển từ xa chuyển sang kênh phim hoạt hình: “Cái gì cảm thấy chướng mắt thì chúng ta đừng nhìn, không thích thì đừng xem.”

Gạo Nếp cũng xen vào: “Mẹ rất giỏi, không thể giấu được mắt mẹ đâu! Rất đẹp đó ạ!”

Cô xoa đầu con, không khỏi bật cười, nhưng trong lòng vẫn có một vướng mắc.

---

Hôm nay Thịnh Thư Lan và Lệ Cảnh Tầm đính hôn, Vinh Thiển và Lệ Cảnh Trình đều phải tới dự.

Chuyện này tránh không được.

Buổi tiệc rượu được chọn tổ chức ở một nhà hàng năm sao ở Lại Hải. Hôm đó, tất cả gia đình, bạn bè của nhà họ Lệ đều đến chúc mừng. Đây cũng là dịp thừa nhận thân phận sau này của Thịnh Thư Lan.

Trong phòng trang điểm.

Thịnh Thư Lan mặc lễ phục màu trắng, trên đầu đội vương miện, sau khi được thợ trang điểm lại trông có vài nét giống công chúa.

Dường như đang có điều suy nghĩ, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt trong gương. Thật sự, cô vẫn chưa hiểu nổi. Cô lấy Lệ Cảnh Tầm nói cho cùng vì bị xúc động, bây giờ chuyện đã bị đẩy tới nước này, không bước tới cũng không được.

Tiến vào hội trường, Lệ Cảnh Tầm nắm tay cô, dắt đi: “Hôm nay em rất đẹp.”

Cô không khỏi mỉm cười, Lệ Cảnh Tầm dẫn cô đi mời rượu, tới chiếc bàn gần lễ đài đại gia đình họ Lệ ngồi, gồm cả Lệ Cảnh Trình và Vinh Thiển.

Nét cười bên miệng Thịnh Thư Lan cứng lại. Lệ Cảnh Tầm nắm bàn tay cô: “Đi.”

Hai người đi qua, đầu tiên là kính ba, mẹ và Thẩm Tĩnh Mạn, sau đó mới cầm ly rượu quay sang Vinh Thiển và Lệ Cảnh Trình.

Hai vợ chồng cũng đứng dậy, Lệ Cảnh Trình khẽ chạm ly với người đàn ông: “Chúc hai người bạc đầu giai lão!”

Vinh Thiển bổ sung câu: “Sớm sinh quý tử!”

Màng nhĩ Thịnh Thư Lan bị giáng một cái rất mạnh, Lệ Cảnh Tầm cười nhạt: “Cảm ơn.”

Vinh Thiển uống một hớp rượu, thấy ánh mắt Thịnh Thư Lan chăm chút ở khuôn mặt Lệ Cảnh Trình, không che giấu, chân tình bên trong đang cứ thế lan tràn ra ngoài. Lệ Cảnh Trình uống xong liền ngồi xuống lại. Lệ Cảnh Tầm hiển nhiên cũng nhận thấy điều khác thường, anh ta khoác bả vai Thịnh Thư Lan, đưa cô đi.

Tiệc đính hôn náo nhiệt lạ thường, tiếng cười nói bên tai không dứt.

Màn hình lớn trên sân khấu đang phát ca nhạc, những bức ảnh Lệ Cảnh Tầm và Thịnh Thư Lan chụp và những đoạn phim ngắn ngày thường.

Rất nhiều người khen không tiếc lời: “Thực sự rất đẹp đôi, trai tài gái sắc.”

Bọn họ hoàn toàn quên trước kia đã từng nhận được thiệp mời đính hôn của Lệ Cảnh Trình và Thịnh Thư Lan.

Lệ Cảnh Vân nhìn cảnh này, sắc mặt cuối cùng cũng dịu đi. Ông ta là người rất sĩ diện, chỉ lo ai đó nhắc lại chuyện lở dỡ trước kia.

Vinh Thiển đang đút cho Gạo Nếp ăn, đột nhiên tiếng nhạc chúc mừng đám cưới ngừng bặt.

Mọi ánh mắt không khỏi nhìn lại, màn hình chớp tắt một cái, sau đó hiện lên một cảnh.

Cảnh này Vinh Thiển đã thấy qua, lúc cô và Lệ Cảnh Trình cử hành lễ đính hôn ngày đó.

Địa điểm là nhà họ Lệ.

Nhân vật là Thịnh Thư Lan và Lệ Cảnh Trình.

Ánh mắt mọi người đều kinh ngạc. Giữa màn hình, người nam đang ôm chầm Thịnh Thư Lan. Vinh Thiển vội che mắt Gạo Nếp lại. Một buổi lễ đính hôn đang diễn ra lại chiếu video cảnh hôn nóng nổi, trong nháy mắt, đám người chợt nổ tung.

Thịnh Thư Lan là người đầu tiên không chịu đựng được nữa, đưa hai tay bịt tai, một tiếng thét chói tai đâm thủng cả hội trường.

”Ai chiếu? Là ai làm?”

Tiếng ồn của đám người đã bắt đầu lan tỏa.

”Đó không phải anh Lệ sao?”

”Cô dâu và anh Lệ đã từng như thế thật sao?”

”Xem ra đó là ở Lệ gia, vậy người lớn trong nhà chắc chắn phải biết nhỉ?”

Lệ Cảnh Vân tức đến xanh mặt, có người mau chóng đi tắt máy chiếu.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không khí bữa tiệc đính hôn bỗng ngượng ngùng vô cùng. Thịnh Thư Lan càng cảm thấy xấu hổ. Ánh mắt Lệ Cảnh Tầm trở nên hiểm độc, tầm nhìn phóng chằm chằm về cái bàn kia.

Thẩm Tĩnh Mạn cũng không biết gì, trong lòng bà dù không vui nhưng lần này cũng không có ý định đi hại Thịnh Thư Lan.

Lệ Cảnh Vân hừ lạnh, đứng dậy bỏ đi.

Trước tình hình này, nhiều khách khứa thấy nếu tiếp tục ở lại cũng vô nghĩa, rối rít nói mình ăn rất ngon miệng. Củng Dụ rối tới nỗi mặt mày trắng bệch, chuyện này là gì đây chứ? Bà ta đứng dậy, nói: “Ngồi lát đi, ngồi lát hãy đi! Các món đã dọn ra hết đâu.”

Có người khi đi ngang qua Thịnh Thư Lan, ánh mắt còn đảo một vòng trên khuôn mặt cô.

Ánh mắt đó tràn ngập khinh bỉ, kiểu cô ta đứng ở đây với danh phận mợ nhỏ mà không trong sạch, còn có quan hệ với cậu cả.

”Chậc chậc! Loạn thật!”

”Đúng đấy!” Một người đè thấp giọng, nói: “Như a hoàn thời xưa, hầu hạ hết kẻ to tới kẻ nhỏ, cuối cùng cũng tu thành chính quả, bị bắt ngay tại nhà.”

Thịnh Thư Lan không chịu được nữa, cô đột nhiên đẩy Lệ Cảnh Tầm, chạy ra ngoài. Người đàn ông thấy tình trạng đó liền vội vàng đuổi theo.

Bên trong hội trường đã loạn lại càng loạn. Thẩm Tĩnh Mạn liếc mắt nhìn con trai ngồi bên cạnh, loại chuyện này với con bà mà nói cũng chẳng ảnh hưởng nhiều, dù sao cũng là đàn ông.

Vinh Thiển ôm Gạo Nếp đi, Lệ Cảnh Trình theo ra. Ở bên ngoài, cạnh mấy cột trụ kiểu La Mã, họ thấy Thịnh Thư Lan ngồi xổm ở đó, khóc òa.

”Rốt cuộc là ai? Ai lại muốn hại em như vậy? Em đã định sẽ sống thuận hòa với anh, sao cơ hội như vậy cũng không cho em chứ? Cậu hai, em không còn mặt mũi nhìn anh, càng không còn mặt mũi lấy anh. Anh hãy quên đi, ra ngoài tìm cô gái nào đó tốt hơn em...”

Vinh Thiển đi xuống thềm đá, những câu này lọt vào tai cô không nhầm một chữ. Lệ Cảnh Tầm ngẩng lên, hung dữ liếc nhìn sang cô.

Cô theo Lệ Cảnh Trình ra xe. Video này Vinh Thiển đã thấy trước rồi nên có chuẩn bị tâm lý, huống hồ chuyện này cô đã cho sang trang rồi.

”Anh nói xem, tiệc đang tốt đẹp như thế sao có thể có chuyện này?”

Một tay Lệ Cảnh Trình để trên tay lái. “Đương nhiên là có người cố ý.”

”Không phải... Không phải là mẹ làm chứ?”

Về điểm này, không thể nói rõ được.

Thẩm Tĩnh Mạn sợ nhất là hai người kia hợp sức, bây giờ chuyện loạn ra như vậy...

Qua kính chiếu hậu, Vinh Thiển thấy Thịnh Thư Lan còn ngồi đó: “Với phụ nữ, tiệc đính hôn mang ý nghĩa hạnh phúc nên khó có thể chịu được khi bị phá như vậy.”

Lệ Cảnh Trình khởi động xe. Mấy thứ đó, đều là những thứ ngày thường Lệ Cảnh Tầm thích chụp lại. Đoạn video lúc nãy lại giống như đúc. Nhưng anh nghĩ không ra: Lệ Cảnh Tầm muốn đính hôn với Thịnh Thư Lan, vậy khẳng định không phải anh ta làm, nhưng nếu là người khác làm thì đoạn video ấy lấy ở đâu ra?

Thịnh Thư Lan đang ngồi ở đấy, Củng Khanh, Củng Dụ nổi giận đùng đùng đi ra: “Khóc cái gì mà khóc! Không sợ chưa đủ mất thể diện hả? Mau về nhà đi!”

”Mẹ!” Lệ Cảnh Tầm cắt ngang lời mấy bà ấy: “Hai người về trước đi.”

Anh ta kéo tay Thịnh Thư Lan, chạy nhanh ra bãi đỗ xe.

Xe chạy được một lúc, Thịnh Thư Lan vẫn khoanh hai tay ngồi khóc.

Lệ Cảnh Tầm dừng hẳn xe ở bên đường, vẻ mặt anh ta tức giận, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo: “Thư Lan, đừng khóc!”

Cô dần dần ngừng khóc, mở đôi mắt sưng đỏ nhìn anh ta.

Lệ Cảnh Tầm nhìn thẳng vào cô: “Em còn nhớ trước đây anh đã nói với em không? Ngày anh cả kết hôn, anh đã đưa cho anh ta một đoạn video, cảnh em và anh ta thân mật. Em suy nghĩ lại chuyện hôm nay kỹ hơn đi.”

Thịnh Thư Lan ban đầu có vẻ ngơ ngác, sau một lúc suy nghĩ chợt bừng tỉnh: “Ý anh là, đoạn phim là do Cảnh Trình hoặc Vinh Thiển gửi?”

”Tám phần là vậy.”

”Nhưng vì sao phải như vậy? Em mất thể diện nhưng chẳng lẽ bọn họ còn mặt mũi đi ra ngoài sao?”

”Em nghe những người trong bữa tiệc nói gì rồi đấy. Có câu nào nói anh cả không? Nhục nhã tất cả đều đổ về em. Em nhớ lại thái độ của ba đi. Đây mới là mục đích của bọn họ.”

Thịnh Thư Lan ôm chặt hai tay: “Em thật không ngờ Vinh Thiển cái gì cũng có thể làm. Cô ấy đưa em tới chỗ kia, bây giờ lại làm thế này với em, rốt cuộc em đắc tội chỗ nào với cô ta chứ?”

”Đôi khi đâu cần đắc tội. Hai mẹ của anh và bà già chết tiệt ấy không phải cũng thế sao?”

Lệ Cảnh Tầm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Có một số chuyện, anh ta định đợi khi đính hôn xong sẽ làm, không ngờ phòng bị thế nào cũng vô dụng, tiệc đính hôn của anh ta vẫn bị phá hỏng.

Anh ta lửa giận đùng đùng. Thịnh Thư Lan sẽ không đi tính kế hại người. Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn sẽ bị bọn họ hành chết.

Trở lại Lệ gia, Lệ Cảnh Vân bùng phát cơn giận, nhưng chuyện này vẫn chưa rõ là ai làm, chỉ suy đoán thì không thể chắc chắn được.

Lễ đính hôn cũng đã xong, hôn lễ sẽ sau đó một tháng.

---

Tan giờ làm, Vinh Thiển đi ra khỏi phòng đấu giá, có một chiếc xe âm thầm bám theo. Cô lái theo con đường quen thuộc về nhà, hầu như ngày nào cô cũng đều đi qua lộ trình này, trừ phi có công chuyện gì khác.

Chiếc xe đã theo cô như vậy được mấy ngày. Nếu muốn cướp người ngay dưới mắt của Lệ Cảnh Trình thì thật không dễ dàng, chỉ có thể tìm cơ hội thích hợp ra tay.

Không tới mấy ngày, Hoắc Thiếu Huyền lại đến Lại Hải. Vinh Thiển định gặp, đưa sợi dây chuyền cho anh.

Người đàn ông hạ cửa sổ xe xuống, lúc nhìn thấy Hoắc Thiếu Huyền, ánh mắt lóe lên. Đây đúng là cơ hội vô cùng tốt!

-----
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.