Edit: Dế Mèn
-----
(* Hoa đào còn có ý chỉ “mối tình”)
Tống Trĩ Ninh suy đoán sắc mặt anh, từng nét, từng nét một đều không bỏ qua.
Khuôn mặt Lệ Cảnh Trình tĩnh lặng, có vẻ như không dao động là bao. Anh đứng đó, dáng người to lớn, như một gốc tùng vững chắc, đẹp đẽ qua năm tháng.
”Tôi không quên được em?” Người đàn ông cười, nghe giọng anh chỉ giống vui đùa thôi: “Đừng nói hiện tại, năm đó em cũng chỉ là người có cũng được, không có cũng không sao thôi. Chính em chọn lựa ra đi. Với em mà nói, đó cũng là kết quả tốt nhất cho em.”
Sự mong đợi từ đáy mắt Tống Trĩ Ninh đang cố gắng che giấu chợt vỡ vụn ra, ô gật gật đầu: “Anh đã cho em đáp án. Tốt lắm!”
Lệ Cảnh Trình thôi nhìn nữa, anh quay sang nhìn cánh cửa phòng đấu giá: “Bức tranh tôi đã đưa cho em, trả xong mối nợ ân tình đó, dù em có chịu nhận hay không.”
Trong mắt Tống Trĩ Ninh dâng lên vẻ cay đắng. Người đàn ông này bá đạo đến mức không cho người khác thấy được một con đường sống.
Anh không muốn thiếu cô nên liền dùng cách này; anh không biết, anh mãi mãi nợ cô một chuyện, e là kiếp này cũng không trả được.
Lệ Cảnh Trình nhấc chân bước thẳng về phía trước, không nói thêm gì với cô nữa.
---
Lúc đột ngột nhận được điện thoại của Hoắc Thiếu Huyền, Vinh Thiển vô cùng giật mình.
Đi ra khỏi phòng đấu giá, Hoắc Thiếu Huyền đang ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-dung-gap-go/2023569/quyen-3-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.