Lệ Cảnh Trình đi tới trước xe, cả người hoảng loạn, trong chuyện tình yêu của anh, anh tựa như sắm vai người theo đuổi, anh sợ trong mắt Vinh Thiển anh sẽ từ từ mơ hồ tan biến, cuối cùng, một chút cũng không nắm bắt được.
Tay chống vào xe, tựa người vào, ngẩn ngơ ngồi trên xe ngắm về nơi xa xăm.
Vinh Thiển luôn vô thức vây mình trong một vòng tròn, mới vừa đi tới sát phía ngoài, lấy hết dũng khí đi ra, nghĩ sẽ không có chuyện gì, nhưng rốt cục lại đẩy cô xuống vực sâu.
Lệ Cảnh Trình biết, đó là bởi vì cô vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Một chiếc xe chậm rãi đi tới, cửa sổ xe hạ xuống, Tống Trĩ Ninh chống tay lên cạnh cửa sổ, người hơi nghiêng về phía trước: “Cảnh Trình.”
Lệ Cảnh Trình ngước mắt nhìn cô ta.
”Sao anh lại đến đây?” Tống Trĩ Ninh hỏi.
”Lời này hẳn là nên hỏi cô mới đúng.”
”Con đường này thường ngay em đi qua”, Tống Trĩ Ninh đẩy xửa xe ra đi xuống: “Anh tới đón Vinh Thiển à?”
Lệ Cảnh Trình giơ tay lên xem đồng hồ.
”Tôi biết Vinh Thiển ở đâu.”
Ánh mắt anh lúc này mới nhìn cô: “Cô ấy ở đâu?”
”Lên xe đi.”
Lệ Cảnh Trình gọi điện thoại cho Vinh Thiển lần nữa nhưng không có ai bắt máy.
Tống Trĩ Ninh đi vào trong xe trước, Lệ Cảnh Trình do dự một hồi, cũng ngồi vào xe.
Xe chậm rãi rời khỏi phòng đấu giá, anh đưa mắt nhìn con đường phía trước: “Làm sao cô biết cô ấy ở đâu?”
”Cảnh Trình, xem ra là anh đối với cô ấy thật khác biệt, chỉ vài chữ nhắc tới cô ấy, anh liền lên xe ngay.”
”Tôi và Vinh Thiển lúc quay về Nam Thịnh, lúc đó nhận được tin nhắn của cô, là do cô cố ý phải không?”
Tống Trĩ Ninh không khỏi bật cười, ánh mắt từ từ chuyển lạnh: “Anh cho là, em cố ý?”
”Trong lòng cô cảm thấy Vinh Thiển đọc được tin nhắn là tốt, chỉ có cô là hy vọng như thế.”
Bàn tay Tống Trĩ Ninh nắm chặt tay lái, cô tức giận: “Đọc được thì sao, em không có nói gì quá đáng, huống hồ, cô ấy nếu như một chút rộng lượng cũng không có, thì làm sao xứng với anh?”
”Tôi tốt như vậy sao?”
Cô cười ra tiếng, ánh mắt xuyên qua kính chiếu hậu nhìn gò má Lệ Cảnh Trình: “Ở trong mắt anh,anh không thấy mình là người hoàn hảo sao? Làm sao, ngay cả một chút tự tin cũng không có?”
”Cô nghĩ tôi hoàn mỹ, vì cô chung đụng với tôi còn chưa đủ sâu, nhân vô thập toàn, tôi sống với Vinh Thiển, thì thấy mình có rất nhiều khuyết điểm.”
Tống Trĩ Ninh lái xe rất chậm, lời Lệ Cảnh Trình nói, cô nghe thực chói tai.
”Vậy với Vinh Thiển, trong mắt anh cô ấy có bao nhiêu khuyết điểm?”
Lệ Cảnh Trình khẽ nhíu mày, ngoại trừ không yêu anh...
”Không có khuyết điểm.”
Tống Trĩ Ninh cười trào phúng, cô bỗng nhiên đạp mạnh chân ga, chiếc xe như mũi tên rời cung, chạy như bay trên đường, làm những tán lá cây rơi rụng tả tơi, nghiền nát dưới bánh xe.
”Cô có đúng hay không tìm cô ấy nói cái gì?”
Tống Trĩ Ninh không quay đầu lại: “Nếu hai người tình cảm bền chặt, còn sợ người khác nói lời gì khó nghe sao?”
Đi tới trước một tòa kiến trúc, Tống Trĩ Ninh đi xuống trước, Lệ Cảnh Trình đẩy cửa xe ra, Tông Trĩ Ninh đi tới mở cửa ra: “Hôm nay tôi đi tìm Vinh Thiển, tôi thừa nhận, tôi còn mang cô ấy tới đây.”
”Cô đến tột cùng đã làm gì cô ấy?”
Giọng nói của Lệ Cảnh Trình lộ vẻ tức giận, Tống Trĩ Ninh chưa từng thấy qua anh hung hãn như thế, cô không khỏi ngẩn người, trong đáy lòng hiện ra tia sợ hãi: “Anh muốn biết phải không? Nhìn thấy cô ấy sẽ biết.”
Phản ứng đầu tiên của Lệ Cảnh Trình, là Vinh Thiển bị bắt cóc.
Anh đi theo phía sau Tống Trĩ Ninh vào trong, đây là một quán bar, thuộc sản nghiệp của nhà họ Tống.
Hai bên vườn nho hình thành một lối đi nhỏ, Lệ Cảnh Trình đi vào trong đó, trời cũng đang hoàng hôn nên ánh mặt trời chiếu xuống không quá lớn, đã bị lá cây che khuất.
Tống Trĩ Ninh xuôi cánh tay ở bên người, trong mắt cô tràn đầy mông lung, Lệ Cảnh Trình rốt cuộc đem cô xem thành hạng người nào?
Cô đi tới trước một căn phòng, mở cửa ra.
Lệ Cảnh Trình đem cô đẩy ra, đi nhanh vào trong.
Bên trên bàn có mười mấy cái bình, một mùi men rượu bốc lên, Tống Trĩ Ninh đem cửa sắt khóa trái, Lệ Cảnh Trình gặp phải chuyện của Vinh Thiển liền sốt ruột cuống quít, cũng không chú ý tới động tác phía sau của cô ta.
Anh đi vào đưa mắt nhìn, lúc xoay người lại thì ánh mắt đã lạnh thấu xương: “Người đâu?”
Tống Trĩ Ninh dựa vào cửa sắt: “Cảnh Trình, anh nghĩ rằng em bắt cóc cô ấy?”
”Tôi không có thời gian nói chuyện với cô, Vinh Thiển ở đâu? Hôm nay cô tìm cô ấy đã nói những gì?”
Cô đạp giầy cao gót tiến lên, tiếng gót giày chạm vào mặt đất vang lên âm thanh bén nhọn, Tống Trí Ninh đi tới trước quầy bar, trên bàn để một máy quay đĩa cũ, cô tiện tay quay quay, bên trong truyền ra bản nhạc du dương quen thuộc.
Lệ Cảnh Trính ý thức được Vinh Thiển không ở nơi này, anh xoay người muốn rời đi.
Tống Trĩ Ninh rót vày ly rượu, mắt thấy Lệ Cảnh Trình phải đi, cô bước nhanh lên phía trước, từ sau lưng ôm lấy phần hông rắn chắc của anh: “Cảnh Trình, anh đối với em như thế sao?”
”Buông tay ra.”
”Em không buông!”
”Cô nên biết, tôi không thích cái này nhất.”
Tống Trĩ Ninh gối đầu lên tấm lưng rộng lớn của anh: “Cảnh Trình.”
Giọng nói cô mang theo tiếng nức nở, đây là lần đầu Lệ Cảnh Trình thấy cô như thế. Lúc trước, cô kiêu ngạo, cao cao tại thượng, chỉ là rời khỏi mấy năm, cô liền chủ động tìm tới anh.
Lệ Cảnh Trình nhìn cánh tay của Tống Trĩ Ninh: “Lúc trước tôi không nên tìm cô giúp đỡ, như thế, quan hệ của chúng ta sớm đã cắt đứt sạch sẽ.”
”Anh biết rất rõ ràng, em không bỏ được lòng tự trong tới tìm anh, anh hiểu, chỉ một câu nói của anh cũng có thể làm cho em một lần nữa dấy lên mong muốn, vì chuyện của Vinh Thiển, nên anh sẽ tới tìm nhờ em giúp đỡ. Cảnh Trình, lẽ nào em không quay lại tìm anh, anh thực sự cả đời sẽ không chủ động tìm tới em sao?”
Lệ Cảnh Trình gạt hai tay của cô ta ra, nước mắt cô rơi xuống, đi tới cầm một ly rượu uống cạn: “Anh có biết mấy năm nay em đã sống như thế nào không? Người nhà thúc giục em kết hôn, nhưng con người của em, không tìm được người em thích, thì em sẽ không chấp nhận. Em chờ anh, chờ lại chờ, rốt cuộc là chờ cái gì? Chờ anh mang theo con gái cũng một người phụ nữ trở về, em có thể chấp nhận sao? Đồng thời, cái mà anh ban tặng, vì sao Vinh Thiển có thể có tất cả những gì của anh, mà em lại một mình thừa nhận mọi thống khổ?”
Tống Trĩ Ninh liên tục uống vài ly rượu.
Hôm nay sau khi cô đi tìm Vinh Thiển, trong lòng cảm thấy không công bằng, Vinh Thiển bị đoạt đi sự thuần khiết, còn cô, bị đoạt đi là một cánh tay.
Nhưng kết quả hai người nhận được là cái gì?
Tống Trĩ Ninh lệ rời đầy mặt, ngón tay đâm thẳng vào lòng ngực mình: “Cảnh Trình, anh nhìn em một chút, nhìn em một chút, anh đã từng ôm em, hôn em, cũng đã từng tặng quà cho em, em vẫn yêu anh như thế, nhưng anh không còn là anh trước kia nữa.”
Lệ Cảnh Trình giống như là chơi đùa với cô vậy.
”Những lời này, không phải là chỉ có mình cô nói như thế với tôi.”
Thịnh Thư Lan cũng từng nói qua, còn có một số người nữa
cũng thế nhưng anh thật không nhớ nỗi bọn họ.
Tống Trí Ninh cũng không muốn dây dưa, phóng khoáng đoạn tuyệt, rồi bỏ đi, thật tốt, nhưng cô lại không có khí độ như thế
Cô cầm ly rượu tiến lên, kéo cánh tay Lệ Cảnh Trình: “Chúng ta uống một ly.”
”Tôi không uống.”
”Sợ em bỏ thuốc sao?”
Lệ Cảnh Trình đưa tay nắm lấy cằm của cô đem mặt cô kéo đến đối diện mình: “Cô nói, cô và Vinh Thiển đều được tôi đáp lễ, là có ý gì?”
”Vinh Thiển bị anh cưỡng bức có đúng không?”
Tống Trĩ Ninh gạt tay Lệ Cảnh Trình đang nắm cằm cô: “Cũng bởi vì bị anh cưỡng bức, cho nên anh phải chịu trách nhiệm?”
Trong tai Lệ Cảnh Trình, hôm nay không nghe được hai chữ.
”Tôi đối tốt với cô ấy, không phải bởi vì trách nhiệm.”
Tống Trĩ Ninh cố sức giật lại tay của Lệ Cảnh Trình, cả người ngã vào trước ngực anh, hai tay cô gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng của anh: “Cảnh Trình, Cảnh Trình...”
Ngoại trừ gọi tên của anh, cô một chữ cũng không nói nên lời.
Tình yêu, cũng không phải là cô cúi người cầu xin là có thể có được.
Mà cô không cần anh thương hại, chỉ là chấp niệm trong lòng cô, cô chỉ cảm thấy mình cực kỳ khó chịu, cô ngẩng đầu, bỗng nhiên nhìn chăm chú trên mặt anh, cô hôn lên, khóe môi anh mím chặt, giống như trước kia từ chối đáp lại sự kịch liệt của cô, Lệ Cảnh Trình đưa tay muốn gỡ tay cô ra. Tống Trĩ Ninh lại chấp nhất nhón chân lên, từng chút từng chút hôn lên mặt anh, lên môi anh.
Nước mắt cô dính lên trên gương mặt tuấn tú của anh, sau đó, cô ôm chặt anh, vùi đầu vào cổ anh khóc rống lên.
Tay của anh vô thức nắm chặt lại, anh không quen thuộc với Tống Trĩ Ninh, cô tính tình lúc nào cũng ngạo mạn, chưa bao giờ tỏ ra yếu kém trước mặt anh.
Lệ Cảnh Trình đặt tay lên vai cô, sau đó đẩy cô ta ra: “Rốt cuộc là cô đã nói gì với Vinh Thiển, vì sao cô lại biết chuyện này?”
”Vinh Thiển, Vinh Thiển.” Trong mắt Tống Trĩ Ninh tràn đầy thất vọng: “Anh muốn biết, thì tự mình đi hỏi cô ấy.”
Lệ Cảnh Trình lướt qua vai cô đi tới cửa, Vinh Thiển không có khả năng vô duyên vô cớ mà đem chuyện này nói với Tống Trĩ Ninh.
Lệ Cảnh Trình đưa tay mở cửa, bị khóa trái.
Giày cao gót của Tống Trĩ Ninh lại vang lên bên cạnh anh: “Anh theo em một đêm được không?”
”Tống Trĩ Ninh, cô điên rồi.”
”Em điện rồi, thật sự điên.”
Lệ Cảnh Trình chế trụ cổ tay của cô đem cô kéo tới trước: “Hiện tại Vinh Thiển không nghe điện thoại, người cũng không thấy, cô ấy nếu xảy ra chuyện gì, cô hãy chờ tôi xử lý cô.”
”Tay của em cũng đã bị hủy, anh muốn xử lý em thế nào nữa?”
”Đến lúc đó, cô ở trong mắt tôi cũng không đáng giá một đồng, chuyện của cô, tôi không xen vào nữa, cũng sẽ không cảm thấy áy náy với cô, cô đối với tôi mà nói, còn không bằng một người xa lạ.”
Sắc mặt Tống Trĩ Ninh trắng bệch như tờ giấy trắng, trừ trong túi áo cầm ra một cái chìa khóa, không nói tiếng nào đưa tới tay Lệ Cảnh Trình.
Anh rất nhanh mở cửa ra, Tống Trĩ Ninh chỉ thấy một bóng lưng, anh đi cực nhanh, rất nhanh đã biến mất trong mắt cô.
Lệ Cảnh Trình trở lại phòng đấu giá của Vinh Thiển, điện thoại của cô vẫn không ai bắt máy.
Anh không khỏi lo lắng, anh rất sợ Vinh Thiển gặp chuyện gì bất trắc, anh lái xe đi tìm khắp nơi, trong lòng vừa hoảng vừa vội.
Vinh Thiển ngồi trong đám người đi lại tấp nập, trong lòng khó chịu, nhưng cũng không dám chạy loạn một mình.
Phía đối diện có cặp tình nhân cầm đồ ăn đút cho nhau, Vinh Thiển cầm chặt ly trà sữa trong tay, sắc trời âm u, chợ đêm tấp nập được bày biện ra, Vinh Thiển nghĩ linh tinh, cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài cũng không át được suy nghĩ của cô.
Cô muốn trốn tránh, cô đã sống trên đời hai mười mấy năm, nhưng mọi biện pháp đối với cô cũng vô dụng.
Cô cũng sẽ không chạy trốn, dũng cảm đối mặt với nó, chỉ là quá trình này cần một thời gian rất dài, cô cần chậm rãi tiếp nhận nó.
Thân thể tựa như bị người đâm vào một vết thương, mắt thấy đã kết vẩy, chỉ cách khoảng cách lành lặn không xa, nhưng lại lần thứ hai vỡ ra, mặc kệ máu chảy, mắt thấy cô đã an ổn trở lại, vòng đi vòng lại, sau đau nhức, vẫn là đau nhức.
Lệ Cảnh Trình luống cuống, anh đã quên, có người từ một nơi bí mật ở gần đó bảo vệ Vinh Thiển.
Đương nhiên, không có chuyện, những người đó cũng không nói cho anh biết.
Lệ Cảnh Trình hoàn toàn không nghĩ tới phải gọi điện thoại cho bọn họ.
Anh chỉ biết là, Tống Trĩ Ninh nói gì đó, nếu không thì tại sao Vinh Thiển phải đi?
Vinh Thiển uống xong ly trà sữa, đứng dậy, không biết phải đi đâu, cô liền đi tới một siêu thị gần đó.
Lúc đi ra, trong tay mang theo túi lớn túi nhỏ, hầu như đem cả người cô che hết, cô cố gắng đem đồ bỏ vào trong xe, sau đó lái xe về nhà.
Người làm thấy cô trở về, sốt ruột muốn gọi điện thoại cho Lệ Cảnh Trình: “Cô chủ, cậu Lệ rất lo lắng, gọi không dưới mười cuộc, hỏi cô đã về chưa?”
Vinh Thiển ý bảo người làm mang đồ đạc linh tinh lên lầu: “Bảo anh ấy đừng nóng vội, từ từ mà về.”
”Vâng.”
Lệ Cảnh Trình vô cùng lo lắng chạy về nhà, Vinh Thiển đã đem đồ ăn cắt ra rồi rửa xong, một nồi lẩu đặt ở giữa bàn, rất nhiều đồ ăn.
”Hôm nay bỗng nhiên em muốn ăn lẩu, liền đi tới siêu thị mua đồ, điện thoại bỏ trong túi, không biết anh gọi.”
Tất cả, không có một chút khác lạ.
Lệ Cảnh Trình tiến lên phía trước, đem cô ôm chặt vào trong lòng: “Anh còn nghĩ là không nhìn thấy em nữa.”
Vinh Thiển thêm thịt vào món lẩu đang sôi: “Em không về nhà, thì còn có thể đi đâu?”
Lệ Cảnh Trình tay càng buộc chặt: “Ngày hôm nay, có chuyện gì không vui sao?”
”Không có.”
Vinh Thiển đem tay anh bỏ ra: “Mau ăn đi, em đói rồi.”
Lệ Cảnh Trình ngồi vào bên cạnh cô, sắc mặt cô tự nhiên, đưa tay gắp rau cho Gạo Nếp.
Ăn cơm tối xong, bé chơi ở dưới lầu, Lệ Cảnh Trình theo Vinh Thiển lên lầu.
Đi vào trong phòng ngủ, thấy trên giường chất đầy túi mua sắm, Vinh Thiển đi tới, xoay người ôm lấy cổ anh, ngón tay chọc chọc cổ anh.
Lệ Cảnh Trình bất thình lình bị động tác của cô dọa: “Làm gì thế?”
”Em mua quần áo cho anh, anh thử xem.”
Vinh Thiển thay anh cởi quần áo, từ trong túi cầm ra quần áo mới, Lệ Cảnh Trình nhìn số đo, không nói gì, Vinh Thiển mặc áo vào cho anh, đến lúc gài nút thì mới phát hiện ra, nhỏ.
Vinh Thiển hai tay kéo cổ áo, cô tiến lên, đầu hướng tới trước ngực Lệ Cảnh Trình: “Ngay cả size của anh mà em cũng không biết, Lệ Cảnh Trình, xin lỗi.”
Anh đưa tay khẽ vuốt sau đầu cô: “Rồi em cũng biết, size lớn hơn cái này hai số, nhớ kỹ.”
”Em chưa từng tìm hiểu kỹ về anh, nhưng ngay cả số đo của em anh cũng biết...”
”Bởi vì anh dùng tay đo, đem toàn thân em đo một hồi, rồi ghi nhớ lại.”
Áo Lệ Cảnh Trình rộng mở, lộ ra phần cơ bụng rắn chắc, anh ở trên môi cô hôn xuống: “ Nếu không, tối nay anh sẽ nằm im để cho em đo đạc, lúc đó em chắc chắn sẽ nhớ thật sâu sắc.”
Anh ôm Vinh Thiển, hai người kề sát, Vinh Thiển cảm giác được nửa người trên của anh như cái bàn ủi, nóng kinh người.
”Em có mua cho anh quần và áo vest, nhưng chắc cũng không vừa rồi.”
”Không sao, không vừa thì mua lại.”
Vinh Thiển đưa tay ôm lấy hông của anh, cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt chứa ý cười: “Anh nhìn cũng không mập lắm, vì sao lại mặc đồ không vừa?”
”Cái này gọi là cơ bắp, hiểu không? Em sờ thử đi.”
Vinh Thiển giơ chân lên đá anh một cái, bỗng nhiên hé miệng cắn vào xương quai xanh của anh.
Lệ Cảnh Trình kêu rên một tiếng, giữa đôi môi mỏng tràn ra âm điệu mập mờ.
Thường ngày, cho dù là một anh mắt, Vinh Thiển cũng không có thiết tha đến thế, nhưng lúc này, nhìn một cái anh cũng cảm giác mình chịu không nổi, chớ nói chi là cái loại trêu đùa này.
Toàn thân trong nháy mắt căng thẳng, như mũi tên căng trên dây cung, tùy thời bay vút ra.
Vinh Thiển quét đầu lưỡi qua nơi xương quai xanh bị cắn, Lệ Cảnh Trình có thể xác định, anh không phải tự mình đa tình, mà là cô đang quyến rũ anh thật sự.
Bàn tay anh khẽ vuốt sau lưng cô, anh hé mở mắt, nhìn thấy cô lại làm cả người căng thẳng.
Vinh Thiển tựa đầu vào trước ngực anh, động tác của cô, cùng với vẻ mặt này, hoàn toàn kích thích anh.
Lệ Cảnh Trình tiến lên phía trước, đem chân của Ving Thiển đụng vào mép giường, anh cố sức, đem cô áp xuống, lưng chạm được mặt nệm mềm mại, hai tay cô ôm sau lưng anh, cô ngâm khẽ một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ mê ly.
”Cảnh Trình?”
Toàn thân Lệ Cảnh Trình như vỡ ra từng mảnh.
Nhiều nghi vấn đến bên miệng, nhưng còn đâu tâm tình mà hỏi nữa.
Bàn tay anh vuốt ve eo cô, mới vừa rồi kích thích chưa đủ lắm, anh nửa nằm trên giường, quần áo thuận thế tản ta, anh nheo lại đôi mắt đẹp: “Thiển Bảo, hôn anh.”
Giọng nói mang theo tiếng khàn khàn nhưng thâm trầm và mị lực, trong nháy mắt bầu không khí như muốn nổ tung.
Lệ Cảnh Trình miệng khô lưỡi khô, nơi lồng ngực bị Vinh Thiển thổi một hơi, làm lỗ chân lông cả người anh như co lại, anh thế nào cũng chưa từng lĩnh giáo qua thủ đoạn này của Vinh Thiển.
Cô vùng lên, cũng không ôn nhu, mà trực tiếp như thế, vừa cắn vừa gặm, vừa đau vừa yêu, Lệ Cảnh Trình bị chiêu thức này của cô làm cho điên loạn, Vinh Thiển từ trước ngực anh nhỏm lên, cắn một ngụm lên cằm của anh.
Lệ Cảnh Trình nhịn không được, kinh hô một tiếng, xoay người đem Vinh Thiển đặt dưới thân.
Tay cô che miệng anh, nói: “Anh chưa tắm.”
”Không còn kịp rồi, làm xong sẽ tắm.”
Tiếng hít thở của Lệ Cảnh Trình rất nặng, bị kích thích nên anh thở khá gấp.
Vinh Thiển đưa hai tay ôm lấy cổ anh, đem thân thể giao hoàn toàn cho anh, nếu như cô vẫn không thích ứng được, thì làm sao có thể hy vọng quên được mọi chuyện?
Lệ Cảnh Trình hôn lấy cái cổ trơn bóng của cô, bàn tay từng bước đi xuống, cả người Vinh Thiển căng thẳng, cô nắm chặt chăn, bàn tay to của anh đem quần áo của cô cởi ra.
Chờ cho làm xong hết, anh cố gắng kiềm sự kích động, đứng dậy gỡ thắt lưng ra.
Trên mặt Vinh Thiển đỏ hồng, cô chợt mở mắt: “Chờ một chút!”
Lệ Cảnh Trình cởi quần ra: “Ai cũng không thể ngăn cản được anh, chứ đừng nói cái gì mà dừng với chả lại!”
”Hình như kinh nguyệt tới.”
”Cái, cái gì?” Lệ Cảnh Trình kích động, hai chân quỳ gối bên người cô, ngực phập phồng: “Em đang nói xạo?”
”Thật mà.” Vinh Thiển nghĩ một chút: “Hai ngày nay kinh nguyệt sắp tới, em nào biết, không tin anh tự xem đi.”
Cô vừa nói như vậy, Lệ Cảnh Trình thực sự kéo quần lót của cô nhìn xem.
Vinh Thiển đưa hai tay lên che mắt, một lát sau, Lệ Cảnh Trình chán nản nằm bên người cô, thở phì phò, cố gắng dẹp ngọn lửa đang náo động trong người.
Vinh Thiển không khỏi bật cười: “Xác suất gặp phải chuyện này không cao, anh nói phải làm sao?”
”Anh hoài nghi em là cố ý lấy sắc dụ người, sau đó đem anh vứt sang một bên tự sinh tự diệt.”
Cô ngồi dậy, hai chân gác qua đùi Lệ Cảnh Trình, anh vuốt ve chân của cô, động tác này làm cô cảm thấy vô cùng thân thiết, cô đứng dậy đi vào toilet, thuận tiện tắm rửa.
Khi ra khỏi toilet, Lệ Cảnh Trình vẫn duy trì động tác nằm ban nãy, Vinh Thiển đi tới, nằm xuống bên cạnh người anh.
Lệ Cảnh Trình kéo tay cô: “Thiển Bảo.”
”Hử?”
”Hôm nay Tống Trĩ Ninh tìm em?”
Vinh Thiển nhìn chằm chằm chùm đèn treo trên trần nhà, cách điệu xa hoa: “Làm sao anh biết?”
”Cô ấy nói với em những gì?”
”Không nói gì cả, chỉ là giải thích chuyện tin nhắn, anh cũng đừng suy nghĩ nhiều.”
Tống Trĩ Ninh thật thủ đoạn.
Lệ Cảnh Trình nghiêng người sang: “Còn gì nữa?”
Vinh Thiển không muốn để cho không khí thật vất vả mới hòa hoãn bị tiêu tan: “Tùy tiện nói chuyện vài câu, không phải chuyện gì quan trọng.”
Lệ Cảnh Trình ôm eo cô, Vinh Thiển dựng một bức tường ngăn cách anh, anh cũng không thể chủ động chạm vào.
Nhưng Lệ Cảnh Trình vẫn còn biện pháp khác, để cho cô mau chóng quên đi việc kia.
Chỉ là, không thể để cập tới.
Hôm sau.
Thịnh Thư Lan không yên lòng đứng ở trong vườn, từ ngày Lệ Cảnh Tầm mất tích đến nay, một chút tin tức cũng không có.
Củng Dụ thường nhịn không được mà khóc, nhưng cô lại không dám tới trước mặt bà. Thịnh Thư Lan tưới nước cho hoa, điện thoại đắt trong túi bỗng nhiên vang lên.
Cô nhìn màn hình, là một số lạ.
Thịnh thư Lan đưa điện thoại lên: “Alo?”
”Thư Lan, là anh.”
Thịnh Thư Lan quá sợ hãi, tay run lên, nhưng không nghe âm thanh của đầu bên kia, cô liền nói: “Anh, anh ở đâu?”
”Yên tâm đi, anh chưa chết đâu.”
”Người nhà tìm anh đến phát điên rồi đó.”
”Anh biết.”
Thịnh Thư Lan cẩn thận nhìn bốn phía: “Bao giờ anh trở về?”
”Anh mà về bây giờ, không phải là chui đầu vào chỗ chết sao?” Lệ Cảnh Tầm nói, cũng không nói về tính mạng của bản thân hiện giờ: “Có ai làm khó dễ em không?”
”Không, không có.”
”Thư Lan, anh nhớ em.”
Mặt Thịnh Thư Lan khẩn trương: “Rốt cuộc là anh đang ở đâu?”
”Anh hiện tại rất an toàn, một hai tháng nữa anh trở lại, không thể để cho người khác thấy anh bị thương được.”
Lệ Cảnh Tầm nằm ở trên giường, nghĩ đến nhát dao của Vinh Thiển: “Em ở nhà cũng cần phải cẩn thận, cần phải suy nghĩ chu đáo.”
”Anh đã liên lạc với mẹ anh chưa?”
”Không.” Lệ Cảnh Tầm không thể nói nhiều: “Bị mẹ biết, còn có thể trốn được sao? Em cũng đừng nói cho các mẹ biết là được.”
”Được.”
Có mấy lời không thể nói qua điện thoại, Lệ Cảnh Tầm mấy ngày nay đều dưỡng bệnh, nhưng anh vẫn có mấy lời muốn hỏi: “Anh cả có làm loạn ở nhà không?”
”Có, mấy hôm trước, Cảnh Trình thực dọa người, bây giờ còn đang tìm anh khắp nơi.”
”A, anh không vội, anh ta gấp cái gì?” Lệ Cảnh Tầm cũng biết là ông già che chở cho anh ta.
Thịnh Thư Lan nhìn xung quanh: “Mẹ cả tới rồi, em tắt máy đây.”
”Ừ.”
Thịnh Thư Lan đem điện thoại cất vào trong túi, Thẩm Tĩnh Mạn đi tới: “Thư Lan, con gọi điện thoại cho ai thế?”
”Không có ai, chỉ là điện thoại quảng cáo sản phẩm.”
”Điện thoại quảng cáo, mà con lại nghe lâu thế?”
Thịnh Thư Lan thu lại sự hoảng loạn trong mắt: “Đối phương cũng không cho con thời gian nói, mà con lại không muốn cắt ngang, có vẻ không lịch sự.”
Thẩm Tĩnh Mạn nửa tin nửa ngờ: “Thư Lan, thằng hai bữa giờ có liên lạc với con không?”
”Không có, con căn bản cũng không biết anh ấy rốt cuộc làm sao?”
”Nếu nó có gọi cho con, con trước tiên phải nói ẹ biết, hiểu chưa?”
Thịnh Thư Lan gật đầu: “Vâng ạ.”
”Cảnh Trình mấy ngày trước đi Nam Thịnh, đi cũng không nói với mẹ, để mẹ chuẩn bị ít quà.”
Thịnh Thư Lan an ủi: “Mấy cái này, Cảnh Trình chắc sẽ làm tốt.”
Thẩm Tĩnh Mạn ngồi lên ghế: “Mẹ còn nghe nói, gần đây Tống Trĩ Ninh có qua lại với nó.”
”Tống Trĩ Ninh?” Thịnh Thư Lan nghĩ thầm, không phải là cuộc nói chuyện của cô với cô ta gây ra ảnh hưởng gì chứ?
”Mẹ cũng không muốn Cảnh Trình cùng người khác dính dáng không rõ, không được, mẹ phải đi một chuyến.”
”Mẹ.” Thịnh Thư Lan đưa tay đè vai bà lại: “Mẹ đã quên chuyện lần trước sao? Hơn nữa, có một số việc vợ chồng son bọn họ có thể giải quyết tốt.”
Thẩm Tĩnh Mạn tuy rất lo, nhưng cũng vỗ vỗ tay Thịnh Thư Lan: “Con nói đúng,nghe rất có lý.”
Lệ Cảnh Trình từ lần trước về nhà náo loạn, từ đó tới giờ chưa về lại.
***
Anh nằm trên giường, nhìn Vinh Thiển đứng dậy mặc quần áo, gương mặt cô lúc này tràn ngập sự kiên nghị làm anh thật yêu thương, tối qua anh tình nguyện để Vinh Thiển nằm trong ngực anh mà khóc một trận, Tống Trĩ Ninh làm ảnh hưởng tới cô, anh sẽ giúp cô hả giận.
Bị tình địch xát muối vào vết thương, cái loại đau đớn khổ sở này, cô lại là người nhận lấy.
Lệ Cảnh Trình ngồi dậy, đem Vinh Thiển kéo vào trong lòng: “Hôm nay anh không đến công ty, anh ở nhà với em.”
”Em muốn đi siêu thị mua truyện cổ tích cho Gạo Nếp.”
”Được, em muốn đi đâu anh sẽ đưa em đi, ok?”
Vinh Thiển đưa tay búng trán anh một cái: “Láu cá.”
Lệ Cảnh Trình hơi nheo mắt, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất lên gương mặt tuấn lãng của anh, anh nở nụ cười: “Vậy em phải thưởng cho anh cái gì đó.”
Vinh Thiển nhéo hai má anh: “Hôm nay mời anh ăn ngon.”
Lệ Cảnh Trình vỗ vỗ mông cô, sau đó vén chăn đứng dậy.
Gạo Nếp nghe ba mẹ muốn ra khỏi nhà, cũng đòi đi, Lệ Cảnh Trình ôm bé lên: “Hôm nay con còn phải đi học.”
”Ba ba đáng ghét.”
”Khi về ba sẽ mua cho con búp bê Barbie.”
Lệ Cảnh Trình cũng không muốn con gái phá hư thế giới riêng của hai người.
Lái xe ra ngoài, Lệ Cảnh Trình nhìn Vinh Thiển: “Bụng có khó chịu không?”
”Không sao.”
Không đầy ba giây đồng hồ, tức thì Vinh Thiển phản ứng lại: “Anh hỏi vấn đề này làm gì?”
Lệ Cảnh Trình sửng sốt: “Thuận miệng hỏi thôi.”
Vinh Thiển nghiêng người sang: “A, em nhớ ra rồi, anh đưa Tống Trĩ Ninh đi bệnh viện, là vì cô ta bị đau bụng kinh.”
Anh nuốt nước miếng: “Anh hỏi em một chút, em có cảm giác gì?”
”Lệ Cảnh Trình, người khác cũng đau bụng kinh, anh cũng muốn chạy tới chạy lui sao?”
Lệ Cảnh Trình lái xe, buồn cười: “Không cần.”
Vinh Thiển nghĩ nghĩ như thế nào, cảm thấy không được tự nhiên.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hờn giận, Lệ Cảnh Trình không khỏi đưa ngón tay ra sờ soạng gò má của cô: “Bà xã nổi giận sao?”
”Băng vệ sinh em dùng hết rồi, đợi anh mua cho em.”
“...”
Không phải phụ nữ đều nhỏ mọn như vậy đấy chứ?
Đi tới trung tâm mua sắm, hai người nắm tay đi vào, Lệ Cảnh Trình cùng cô mười ngón tay dan vào nhay, xương của Vinh Thiển nhỏ nhắn, nắm trong tay thật thoải mái.
Tống Trĩ Ninh mang kính râm đang ngồi ở khu nghỉ ngơi, bên cạnh chất đầy túi mua sắm.
Cô uống một ngụm cà phê đắng, tâm tình không tốt, sau liền đứng dậy đi quẹt thẻ.
Tiếng bước chân vang lên, một đám cô gái trẻ tuổi mang theo túi mua sắm, giày cao gót nện xuống nền nhà vang lên lanh lảnh.
”Tống Trĩ Ninh? Làm sao mà tự nhiên nhắc đến cô ta?”
Tống Trĩ Ninh dựng thẳng tai lên, xem ra, có người lại đem cô vòa trong câu chuyện của bọn họ.
”Không phải là cô ta vênh váo tự đắc sao? Còn không để chúng ta vào trong mắt, cô ta là cái gì, gia cảnh lớn, xinh đẹp? Vậy thì có ích lợi gì, tay cô ta không phải cũng tàn phế sao?”
”Hả, tay làm sao?”
Tống Trĩ Ninh nắm chặt tay, run run.
”Các cô còn không biết sao? Trước đây Tống Trĩ Ninh rất thích vẽ tranh, nhưng bây giờ không thấy cô ta cầm bút nữa, phòng triển lãm tranh của cô ta cũng không thấy một tác phẩm của cô ta, đây là cái gì?”
”Ha ha! Đáng đời.”
Khóe miệng Tống Trĩ Ninh run rẩy, nhưng cô cũng không muốn dây dưa gì với bọn họ.
Cô ngước mắt nhìn, thấy cách đó không xa là Vinh Thiển cùng Lệ Cảnh Trình.
Hai người nắm tay nhau, bọn họ không hề che giấu tình cảm của mình.
Tống Trĩ Ninh cầm ly cà phê trong tay nhịn không được mà run rẩy, rồi đột nhiên đem cái ly thả xuống đất.
”Choang” một tiếng, cái ly vỡ vụn, nước cà phê màu nâu tràn ra.
Một phụ nữ đã đi qua vài bước hô to: “Ai mà không có mắt vậy?”
Tống Trĩ Ninh tháo kính mắt xuống, đôi mắt sưng đỏ, cô đứng lên, đối phương thấy thế, tự biết lời khi nãy khẳng định là cô nghe được, nhưng cũng không có một chút xấu hổ hay tỏ ra yếu kém: “Hóa ra là cô.”
Vinh Thiển nghe được động tĩnh, mắt không khỏi nhìn sang.
Tống Trĩ Ninh mang một cái mũ màu trắng tinh khiết cùng bộ âu phục dài, túi áo may đường viển hoa, cô gái trẻ tuổi nhìn mắt cô: “Cô xin lỗi đi.”
”Tại sao tôi phải xin lỗi?”
”Tống Trĩ Ninh, cô không ai dạy dỗ sao? Đem cà phê hắt lên người người khác, chẳng lẽ không cần nói xin lỗi?”
”Cô ở sau lưng nói xấu người khác, là ai dạy cô thế?”
Lệ Cảnh Trình nhìn thấy bọn họ, khoác tay lên vai cô, nói: “Chúng ta đi lên lầu trên.”
”Được.”
Bọn họ hướng tới cầu thang tầng trên đi.
Tống Trĩ Ninh đối diện với cô gái dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo: “Cô khoác áo khoác làm cái gì? Trước đây không phải cô rất thích sexy sao? Còn bình luận nói cái gì là lễ phục thích hợp mặc cho dạ hội, rồi khí chất này nọ, giờ lại che che giấu giấu?”
Sắc mặt Tống Trĩ Ninh biến đổi: “Tôi mặc gì là phong cách của tôi, không cần cô bình luận.”
”Tôi thấy là thân thể cô đúng là có vấn đề. Tống Trĩ Ninh tài hoa hơn người, hiện giờ không dám khoe tay mình ra, bây giờ có thể mời cô vẽ tặng chúng tôi một bức tranh để chúng tôi đại được mở rộng tầm mắt được không?”
Tống Trĩ Ninh cười nhạt, cầm lấy kính râm rời đi.
Cô nhìn thấy Lệ Cảnh Trình cùng Vinh Thiển gần bước lên thang máy.
Cô gái kia nhìn ra ý đồ của cô, một bước che trước mặt Tống Trĩ Ninh, mạnh mẽ đem áo khoác âu phục của cô kéo ra, tay phải của cô cứ thế lộ ra ngoài.
”Ai da!”
Có tiếng người thét chói tai.
”Thật là đáng sợ.”
Nét mặt Tống Trĩ Ninh tràn đầy sự xấu hổ, bàn tay cô nắm chặt lại, cô gái kia hơi giật mình, cao giọng nói: “Tại sao có thể như thế? Thật là dọa người, Tống Trĩ Ninh, tay cô làm sao vậy?”
Cô ta cứ nhìn chăm chú vào tay cô, Tống Trĩ Ninh giật mình, cô cao ngạo như vậy, tôn quý như vậy, nhưng một tay của cô, vĩnh viễn trở thành vết thương xấu xí nhất.
Tống Trĩ Ninh đứng tại chỗ, bị bọn họ chỉ trỏ, cô hoảng loạn, sắc mặt quật cường của cô từ từ sụp xuống.
Bước chân Lệ Cảnh Trình bỗng nhiên dừng lại, Vinh Thiển cũng thu hồi lại bước chân.
Tống Trĩ Ninh xoay người lấy áo khoác mặc vào, lại bị một cô gái đá đi chỗ khác.
Cô ngồi chồm hổm dưới đất, hai tay ôm lấy người, cô cảm thấy khó chịu khi lộ bộ dáng xấu xí trước mặt người khác, người khác nhục nhã cô, nhìn cô mà hả hê, có thể đổi lấy được sự yêu thương của Lệ Cảnh Trình sao?
Cô gái từ trên cao nhìn xuống: “Sau khi bị Lệ Cảnh Trình chơi đùa, tay biến thành như thế, Tống Trĩ Ninh, cô thật sự có năng lực.”
Vinh Thiển cảm giác được bước chân của anh muốn đi, cô đang nắm tay anh, tự động buông ra, không ngờ anh lại nắm chặt hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]