Edit: Lưu Tinh
-----
Cả người Củng Khanh ngã phịch xuống sàn. Củng Dụ đứng một bên cũng đang bị sốc, hoàn toàn không nghĩ mọi chuyện xảy ra đột ngột như vậy.
Trong lòng Thẩm Tĩnh Mạn cũng dồn nén không biết bao nhiêu cảm xúc chực dâng trào.
Có căm phẫn, có đau lòng. Thử hỏi con trai bà từ khi còn nhỏ xíu đã bị người ta hạ độc, có người mẹ nào không thấy xót xa?
Thịnh Thư Lan hoảng hốt đến nỗi luống cuống níu tay Lệ Cảnh Tầm: “Sao... Sao lại thế này? Phải làm sao đây?”
Lệ Cảnh Tầm nắm chặt lấy tay cô ta.
Đương nhiên là Củng Khanh nhất quyết không thừa nhận. Nếu không cái mạng của bà ta còn giữ được sao? Bà ta quỳ gối trên sàn, hai tay cố gắng ôm lấy chân Lệ Cảnh Vân một lần nữa: “Lão gia, chúng ta đã là vợ chồng hai mươi mấy năm nay, ông nên biết tôi không dám làm những chuyện này.”
”Không dám làm? Chuyện Tĩnh Mạn và Cảnh Trình bị nhốt trong kho lạnh cũng không phải do bà làm sao?”
Củng Khanh nghe vậy liền òa khóc: “Tôi không có, không có!”
Củng Dụ không dám nói nhiều. Từ lúc bước chân vào nhà họ Lệ, hai chị em họ đã được sủng ái không ít. Củng Khanh không may xảy ra chuyện, về sau bà chỉ có thể tự dựa vào chính mình. Bà không nghĩ thêm nữa, liền quỳ gối trước mặt Lệ Cảnh Vân.
Thẩm Tĩnh Mạn vẫn ngồi yên như cũ.
Củng Dụ bắt đầu cầu xin: “Lão gia, nhất định có người muốn hãm hại chị ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-dung-gap-go/2023524/quyen-3-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.