Edit: Dế Mèn
—–
Bước chân Lệ Cảnh Trình lảo đảo, tay anh gỡ miếng vải đen bịt mắt xuống.
Đập vào mắt là một màn khiến anh cứng chân tại chỗ.
Một con đường xuyên thẳng về phía trước, thậm chí không nhìn thấy được đích. Lệ Cảnh Trình nhìn bốn phía xung quanh, anh gọi: “Vinh Thiển!”
Nhưng đáp lại anh chỉ có những tiếng vọng lại vô tận.
Lệ Cảnh Trình cất bước lên trước, một chỗ rộng lớn như vậy lại chẳng có một bóng dáng nào. Gió lạnh từng cơn, anh vừa gọi tên Vinh Thiển vừa đi về phía trước.
Đây rốt cuộc là cái chỗ quái quỷ gì vậy?
Lệ Cảnh Trình đi qua hành lang, tới một nơi giống như một phòng bệnh gia đình kiểu nhỏ.
Chất liệu kiến trúc xung quanh trông rất xưa. Người đàn ông ấn tay vào tường, lòng bàn tay đều là cát sỏi vụn.
“Cảnh Trình!”
Từ rất xa, một giọng nói truyền tới lỗ tai Lệ Cảnh Trình.
Anh kinh ngạc. Với anh mà nói, không thể nghi ngờ, đây là một liều thuốc an thần. Người đàn ông theo hướng tiếng vang mà đi.
“Vinh Thiển!”
Vinh Thiển vểnh tai, rất nghi mình đã nghe lầm, Lệ Cảnh Trình sao có thể tìm tới chỗ này?
Cô dừng ở trước một căn phòng, đẩy tay; cánh cửa trước mặt cô từ từ mở ra.
Vinh Thiển vừa định đi vào, liền nghe giọng Lệ Cảnh Trình càng lúc càng gần: “Vinh Thiển? Vinh Thiển?”
Cô bỗng nhiên xoay người lại, hướng về phía âm thanh lúc nãy mà đi. “Cảnh Trình!”
Hai người thiếu chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-dung-gap-go/2023499/quyen-3-chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.