Vinh Thiển kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn trên tay chằm chằm, từ nay về sau, có phải cô đã thật sự bị Lệ Cảnh Trình giam giữ trong lồng rồihay không? 
Vinh An Thâm tiếp tục tiếp đón kháchkhứa, sau khi tiệc rượu kết thúc, những chiếc xe nối đuôi nhau rời khỏi khách sạn, Vinh An Thâm quay đầu lại nhìn đứa con gái của mình, rốtcuộc trong lòng ông có chút không nỡ: “Thiển Thiển, nếu con muốn vềnhà…” 
“Ba, con không muốn.” Vinh Thiển không nói gìkhác, Cố Tân Trúc kéo kéo cánh tay Vinh An Thâm: “Về nhà thôi, ông cũnguống không ít rượu, sau này giao Thiển Thiển cho Lệ Cảnh Trình đi.” 
Vinh An Thâm gật gật đầu. 
Nhìn thấy bọn họ ngồi vào ghế sau xe rời đi, Lệ Cảnh Trình vẫy vẫy tay, cóngười chạy xe đến trước mặt anh, anh mở cửa xe ra, ý bảo Vinh Thiển lênxe. 
Trở về nơi ở của Lệ Cảnh Trình, đây cũng là lầnđầu tiên Vinh Thiển đến đây, một ngôi biệt thự độc lập nguy nga lộnglẫy, so với Vinh gia thì rõ ràng là xa hoa hơn, cô đi vào trong cùnganh, cổng mái vòm nối liền với hành lang dài uốn khúc, toàn bộ nềntrên hành lang đều được lát đá cẩm thạch, ngôi biệt thự vừa rộng lớn lại vừa trống trải, giống như lâu đài cổ kính ở Châu Âu. 
Vinh Thiển đi đến trước mặt Lệ Cảnh Trình, cô xòe tay ra: “Đồ của tôi đâu?” 
Lệ Cảnh Trình nới lỏng cà vạt, giọng nói khàn khàn, cố làm ra vẻ nói: “Đồ gì cơ?” 
“Cuộn băng.” 
“À.” Lệ Cảnh Trình giữ chặt tay cô đi lên trên lầu, phòng ngủ chính lấyđen trắng làm màu sắc chủ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-dung-gap-go/130960/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.