Đôi vai Vinh Thiển run rẩy, cô còn muốn giãy dụa, cô thật sựkhông cam lòng. Thế nhưng, đã đi tới bước này rồi, cô không sợ, dù cóchết cô cũng quyết làm cho bằng được.
Lệ Cảnh Trìnhcảm giác được thân thể cô cứng ngắc, anh định khuyên nhủ để cô bình tĩnh trở lại, nhưng ngoài Hoắc Thiếu Huyền ra, cô thật sự không thể chấpnhận được ai cả, cô nhìn chằm chằm người trước mặt, năm đó, cô có thểlấy một cái cớ cho mình, nhưng lần này thì sao?
Côkhông thể đưa ra bất kỳ một lý do nào để tha thứ cho bản thân mình.Theo bản năng, cô đưa hai tay ra cản Lệ Cảnh Trình lại: “Không được…”
Hai chữ này, nói ra một cách vô lực, Lệ Cảnh Trình nắm chặt tay cô, anhrống to: “Có một số việc nhất định phải đối mặt, Vinh Thiển, cho dù emvà Hoắc Thiếu Huyền ở cùng một chỗ, nhưng cũng khó mà hòa hợp, cuối cũng vẫn không tránh khỏi tình cảnh ly tan.”
Vinh Thiển hoảng hốt, nước mắt bắt đầu trào ra.
Cô biết, qua đêm nay, cô hoàn toàn mất đi Hoắc Thiếu Huyền. Ánh mắt LệCảnh Trình lướt qua hình xăm nơi bụng cô. Anh dịu dàng hôn cô, anh vô cùng kiên nhẫn, Vinh Thiển đưa tay lên che mắt, cô không muốn nhìn.
Mười ngón tay của Lệ Cảnh Trình đan vào tay cô, không cho cô trốn tránh,đôi môi mỏng nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Đừng sợ, đừng sợ, rồi sẽ cómột ngày như thế, việc này cũng không đáng sợ lắm, em làm được không?”
“Tôi không làm được.” Vinh Thiển tựa như đã quá hoảng loạn: “Tôi muốn gặp Hoắc Thiếu Huyền.”
Thời điểm sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-dung-gap-go/130957/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.