Hoắc Thiếu Huyền đưa tay kéo cô lại.
Vinh Thiển muốn vùng khỏi tay anh, anh lại đưa tay ôm chặt không cho cô động đậy. Anh ôm chặt cô rồi nói: “Hãy nghe anh nói, sự việc kia đã qua, đừng suy nghĩ nữa.”
“Em làm không được.” Vinh Thiển chợt khóc: “Đó là thứ em nên giữ lại…”
Hoắc Thiếu Huyền càng ôm chặt cô hơn, hai người ngồi ở ghế sô pha, lúc này Vinh Thiển đã không kiềm chế được nước mắt nữa: “Hiện tại em đã biết, không phải em không muốn đi, mà là đêm hôm đó em đã bị tổn thương.”
Nhiệt độ cơ thể của hai người sưởi ấm lẫn nhau, cả người Hoắc Thiếu Huyền hiện ra vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong đôi mắt ẩn chứa sự bi thương. Anh chưa từng có suy nghĩ giữ cô lại bên cạnh anh vào ban đêm.
Nếu, người con gái mà anh yêu nhất bất hạnh gặp phải chuyện như vậy, anh chỉ có thể nói anh và cô sẽ cùng vượt qua, anh cũng không quan tâm tới việc đó.
Nhưng đối với Vinh Thiển, người con gái mà anh chờ đợi mười mấy năm, nâng niu cưng chiều mười mấy năm…
Cô đau.
Anh càng đau hơn so với cô.
Nó giống như một cây đinh, lớn theo cùng năm tháng với anh, từng chút từng chút tạo nên một vết sẹo.
Một giờ sau, Hoắc Thiếu Huyền ôm lấy Vinh Thiển khóc mệt mỏi đã đi ngủ, nhẹ nhàng bế cô đặt lên giường.
Hôm sau, hai người bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức.
Tối qua, khóc đã đời, sáng nay thức dậy mắt của Vinh Thiển đã sưng to như quả hạch đào, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-dung-gap-go/130940/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.