Thấy im ắng không có tiếng trả lời, Kiệt mới ngẩng mặt lên. Nụ cười trên môi anh thu lại:
– Em tìm anh có chuyện gì à?
– Anh đang chờ ai sao?
– Ừ… còn em, lên đây tìm anh có chuyện gì?
Tuệ Nhi gượng cười khẽ lắc đầu. Nếu cô nhớ không nhầm thì hai năm qua, hôm nay là lần đầu tiên cô thấy anh cười vui vẻ như vậy, nụ cười của sự thoải mái dành cho người khác chứ không phải là cô.
– Em sao vậy?
– Không sao, sáng nay anh đi đâu mà em không thấy vậy?
Danh Kiệt dừng hẳn công việc nhìn đến cô hỏi lại:
– Anh đi đâu phải nói với em sao?
– Không ạ, chỉ là không thấy anh nên em hỏi thôi.
Anh đứng dậy rời khỏi bàn đến bên sofa chủ động rót trà mời Tuệ Nhi:
– Ngồi đi, anh có chuyện muốn nói với em.
– Em nhớ ra mình còn có việc phải làm nên nói chuyện với anh sau.
Tuệ Nhi vội bước ra cửa nhưng bước chân hẫng lại khi nghe anh nói:
– Anh đã quay về với cô ấy.
– Vì sao anh lại đối xử với em như vậy Danh Kiệt?
Cả người cô run lên tưởng chừng như nghe thấy chuyện kinh thiên động địa.
– Tuệ Nhi, là do em cố tình không hiểu thôi. Đừng cố chấp nữa, dù hai gia đình có tác động thì anh cũng không lung lay đâu. Anh đã quyết định rồi… anh sẽ kết hôn với cô ấy.
– Và cô ấy đã đồng ý anh sao?
– Anh không cần sự đồng ý của cô ấy, chuyện này là do anh quyết định. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-dung-gap-go-2/2549046/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.