Hải Vân gọi ra ngoài đặt cafe mới kéo ghế cho anh ngồi xuống.
– Em nghe y tá nói anh đến lâu rồi sao giờ mới gặp em?
– Anh đi thăm bệnh nhân tiện đường xem phòng làm việc của em không sau này chia tay lại không có cơ hội.
– Anh bắt chước em sao? Hóa ra anh cũng thù dai nhớ lâu vậy mà em lại không biết.
– Em có để ý đâu mà biết.
Đứng trước lời trách móc của anh cô cũng tự rút kinh nghiệm cho chính mình. Đúng là hình như cô chẳng hiểu anh lắm thì phải. Vậy mà cô lại luôn mong chờ anh yêu mình, hai người chằng hiểu nhiều về nhau mà lại đòi yêu. Cô yêu anh nhưng lại không vun trồng tình yêu ấy cứ mặc định đòi nó phải tự lớn lên. Mà có cái gì tự lớn khi không chăm sóc? Tình cảm cũng vậy, cũng cần phải nuôi sống hàng ngày để nó ngày một lớn dần. Có lẽ 7 năm qua, sống cùng gia đình anh khuôn phép giống nhà mình nên cô đã cứng nhắc lại càng cứng nhắc hơn. Anh làm sao có thể yêu một cô gái đến yêu đương chủ động cũng không biết?
Anh không chịu ngồi xuống ghế mà cứ tự do đi lại trong phòng xem hết thứ này đến thứ khác. Cuối cùng thì cầm ảnh chính mình lên rồi hỏi:
– Có phải em từng cầm bức ảnh này mà mắng chửi anh không?
– Sao anh biết?
Cô lỡ lời nên mang cả hai tay bịt miệng. Anh không hề tức giận còn thoáng ý cười tiến về phía ghế cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-dung-gap-go-2/2549026/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.