Nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Danh Phong mà Hải Vân chột dạ. Anh về từ bao giờ đã nghe được gì từ cô mà lại tức giận, cau có cả mặt mũi như vậy.
– Sao anh lại về giờ này?
– Lên phòng đi.
Anh liếc qua bà Tuyết rồi sải bước lên lầu đi về phòng mình, vừa đi vừa cởi áo khoác bên ngoài ném xuống sàn đấy bực bội.
Hải Vân chào bà Tuyết mới lững thững đi lên phòng nhưng mỗi bước đi thật chậm. Đẩy cửa vào phòng, Danh Phong đang đứng ngoài ban công hút thuốc, áo vest lẫn caravat bị anh vứt lung tung nên cô lại phải đi nhặt lại treo gọn lên mắc. Đứng bên trong phòng, cô khẽ gọi:
– Danh Phong…
Cô gọi mà anh không quay lại. Đến khi hút hết thuốc, anh mới quay trở vào phòng đóng cửa lại đi vào ghế ngồi xuống, nhìn vợ bày tỏ quan điểm:
– Thay bằng việc nói với người khác về quan hệ của chúng ta thì em hãy nói thẳng thắn với chồng mình thì hơn.
Hải Vân đứng giữa phòng nhưng không nhìn anh mà cứ nhìn xuống ngón chân mình thi nhau động đậy. Lâu rồi cô mới thấy lại khuôn mặt cau có khó chịu như khỉ ăn ớt này của anh mà lời hùng hồn khi nãy nói với dì không còn thốt được ra nữa.
– Sao… chán ghét chồng đến mức không muốn nhìn mặt luôn hả?
– Không ạ..
– Ngẩng cái mặt lên.
– Sao anh về giờ này vậy?
Cô tảng lờ việc anh đang quan tâm nhưng càng khiến ai kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-dung-gap-go-2/2549020/chuong-36.html