Y Ngọc mặt than nhìn Nguyên Nhi, trong lòng ủy khuất vô cùng, tại sao lúc nào cô cũng là người phải đi? Tại sao không phải là bọn họ? Thật tình, từ khi nào mà cô đã bị biến thành osin của bọn họ như thế? Lại còn bị xoay vòng vòng nữa.
“Cậu đừng....nhìn tớ như thế, tớ sợ..”_ Vương Nguyên làm bộ e thẹn, cúi gầm khuôn mặt đã sớm đỏ, hai tay đan vào nhau tỏ vẻ sợ hãi
“Tớ có gì mà cậu sợ?”_ Y Ngọc khoanh tay trước ngực, nhíu mày nhìn con thỏ trước mặt
“Cậu nghĩ xem.....”_ Nguyên Nhi thỏ thẻ, mí mắt tỏ ý cười.
Cả bốn người chớp chớp mắt, cậu nghĩ xem? Câu này rốt cuộc là ý gì đây chứ? Đang nói Y Ngọc đáng sợ như quỷ à? Tuấn Khải, Quỳnh Như, Thiên Tỉ hồi tưởng lại quá khứ một tí, ừ thì cũng đáng sợ thật.
“Các người....”_ Y Ngọc tức giận nắm chặt tay nhìn ba đứa kia
“....”
“Cái tên Vương Nguyên nhà ngươi dám bảo Công Chúa đáng sợ như quỷ?!!!”
Tiểu Khải từ bên ngoài chạy vào, trên tay đã cầm sẵn thanh kiếm chỉa thẳng vào Nguyên Nhi. Vương Nguyên trợn tròn mắt, thật ra thì tên này làm sao có thể đường đột xuất hiện như vậy? Cậu vừa mới định mở miệng ra nói thì Vương Khải đã không thèm để vào tai mà đuổi cậu chạy từ trong ra ngoài, chạy hết cái sân rộng lớn rồi lại chạy vào trong, cả cung điện không nơi nào hai người không cùng nhau du ngoạn. Mãi cho đến khi trở về căn phòng cũ thì cả hai mới dừng lại để thở, thở hổn hển, dù sao thì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tfboys-the-secrect-of-life/550813/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.