Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54
Chương sau
Khải vào phòng vội goi nó dạy nét mặt của nó ngái ngủ: -Nay là chủ nhật sao anh không ngủ hết ngày luôn đi? [giúp việc như này đuổi sớm] -Ngủ cái đầu cậu ý. Dạy làm cho tôi 4 suất cơm tôi đi Trường Sa hai ngày đấy. Nó lạch bạch vô Wc rồi vào bếp nấu thức ăn. Lúc sau khi đưa cơm cho anh thì cũng đúng lúc xe đến đón. Lên xe anh đưa cơm cho chị Yuna, Nguyên và Tỉ ai ăn cũng tấm tắc khen ngon còn anh thì chỉ muốn ăn bánh trooin nó là. Nó biết Nguyên ăn nhiền nên làm cho cậu nhiều nhất và dặn Khải đưa cho cậu đúng hộp cơm ấy. Nguyên vừa ăn vừa thầm cảm ơn cô tỉ tỉ tốt bụng. Sau khi Khải đi nó ăn sáng đang ăn như chợt nhớ ra điều gì rồi lấy điện thoại ra gọi điện thoại. Người đầu dây kia nhấc máy: -A lô! -Dạ. Xin chào cháu tên là Nguyễn Ngọc Băng Nhi ạ. Cho hỏi đây có phải là chủ tịch tập đoàn JK không ạ? -Phải là ta đây. Có lẽ cháu đã nghe mẹ cháu nói rồi nhỉ? -Vâng. -Vậy ta có thể nhận cháu là con nuôi không? -Dạ...được ạ_nó cảm thấy run vì đã 15 năm nay rồi nó chưa được gọi tiếng ""bố"". Ông rất vui mừng vì ông sẽ có một cô con gái và một cậu con trai ngoan ngoãn nữa. Ông bảo nó gọi bố thì nước mắt nó tràn ra ông an ủi vỗ về nó. Sau khi nghe điện thoại nó nở một nụ cười rồi dọn dẹp nhà cửa. Xong xuôi nó ăn trưa và lên giường đánh một giấc ngon lành. 3h30" chiều một con mèo khi vắng chủ vẫn đang yên giấc trên giường đến khi có cuộc điện thoại phá vỡ giấc mơ đẹp. Mắt nhắm mắt mở nó với cái điện thoại ở trên bàn: -Alo. Ha Vy à cậu gọi có việc gì không? -Cậu...đang ở đâu vậy?_giọng Ha Vy từ đầu dây bên kia run run hỏi -Làm việc cho nhà Vương Tuấn Khải thì phải ở nhà anh ta rồi. Thế cậu nghĩ mình ở đâu? -Ồ thì ra là ở chung nhà với Vương Tuấn Khải_nghe một giọng con trai có pha chút lưu manh phát ra từ điện thoại nó giât mình ngồi dạy. Hóa ra là Châu Gia Phong cậu ta muốn ăn với học sinh duyên dáng một bữa nên bắt Ha Vy là con tim. Sau khi thỏa thuận Gia Phong sẽ thả Hạ Vy sau khi nó đến nhà cậu. Khi nhận được địa chỉ nó vội thay quần áo rồi đi đến chỗ Phong nhắn tin, nó vội đến nỗi quên cả điện thoại vì ́nó lo cho Hạ Vy. Taxi chạy khoảng 20 phút thì đến nhà Gia Phong Đến nhà nó chôn chân trước cửa một lúc rồi mới nhắm mắt ấn chuông. Gia Phong ra mở cửa cho nó vừa bước vào nhà thì nó thật sự sốc. Không thể hiểu nổi anh ta sống kiểu gì giữa một bãi rác nào là vỏ bim bim, pizza, vỏ mì tôm, bát đũa tất cả vứt tứ tung. Gia Phong ngồi xuống hai chân đặt lên bàn Nó lườm cậu rồi hỏi: -Sao cậu muốn tôi đến dây làm gì? -À chỉ muốn ăn với hoa khôi một bữa thôi mà. -Được nếu muốn ăn thì phải là cái này đã_nó rồi nó véo tai cậu thật đau rồi kéo Phong ra ngoài đóng cửa cái *rầm*. Gia Phong cứ đứng ngoài hò hét chả biết nó ở trong đấy làm gì đến khi hò mệt quá thì cậu hết đứng lại ngồi, hết chơi điện thoại thì ra nói chuyện với con Milu. 2 tiếng sau nó ra mở cửa cho cậu cậu chạy thật nhanh vào nhà. Cảm giác đầu tiên là ngạc nhiên căn nhà giờ đã có thể soi gương được, chăn ói thì được thay ga thơm tho, rác thì tập hợp trong 2 bì to bự. Cậu xỏ tay túi quần ồ lên: -Uầy tôi có thuê cô đâu? -Không phải là cậu mời tôi đến ăn sao. Nhìn đống rác này ăn sao nuốt được. Giờ 6 giờ rồi tôi muốn ăn gà rán, pizza, mì đen và trà sữa nữa. -Tôi mời cậu cơ mà chứ có phải sai vặt của cậu đâu. -Phải cậu mời nên tôi không khách sáo với từ trước tới giờ tôi không biết phụ lòng tốt của ai cả_nó nói làm Phong đến cứng họng. Cậu bèn gọi một tràng như nó nói 6h30" thức ăn tới nó vừa ăn vừa xem tivi rất thoải mái. Phải rồi đến nhà ai thì họ cũng bảo cứ tự nhiên như ở nhà mà.Phong chả ăn được miếng nào chỉ chống cằm nhìn nó. Đang ăn thì nó nhớ ra việc gì khuôn mặt nghiêm trọng rồi lôi Gia Phong xồng xộc đến cái siêu thi gần nhất. Đến đấy nó lao vào mua bột mì, kem, trứng, sữa, bánh kẹo... Gia Phong vừa đẩy xe cậu vừa léo nhéo hỏi nó là mua làm gì. Hỏi 10 câu thì cả 10 câu nó không trả lời. Mua xong khi ra quầy tính tiền thì nó đi trước để Gia Phong giả tiền vừa rút thẻ từ trong túi ra cậu vừa ân hận khi mời nó đến nhà. Vốn dĩ tưởng nó sợ ai ngờ cậu lại thành tay sai cho nó. Về đến nhà Gia Phong nó mượn bếp nhà cậu rồi lao vào đánh trứng, làm kem. Phong chỉ đứng tựa đầu vào tủ nhìn nó mà đầu toàn dấu ""?"". Nó định lấy cái cốc ở trên kệ nhưng cao quá thấy vậy Phong ra giúp nó lấy. Nó quay lai thì ắp mặt vào ngực cậu. Phong cao hơn hẳn nó một cái đầu nó ngẩng mặt lên thì 4 con mắt giao lưu với nhau. 1 giây 2 giây 3 giây 4 giây 5 giây Khi hai người lấy lại được ý thức thì Gia phong quay đi lấy tay bịt miệng *e hèm*. Nó thì cắm mặt vào chỗ bột đang làm, cho bánh vào lò nướng sau 1 tiếng thì nó lấy ra.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54
Chương sau