-Con về rồi
Thiên Tỉ cởi giày bước vào nhà, quả nhiên nhà vẫn là nơi tuyệt nhất. Không cần sống giả dối với bản thân của mình, không cần cố tỏ ra mạnh mẽ, không cần lo nghĩ gì, có thể gỡ bỏ được lớp mặt nạ mà chính cậu tạo dựng nên để che đi cảm xúc. Vui vẻ bên ba mẹ và em trai. Cùng nhau ăn bữa cơm giản dị mà ấm áp, không cần quá cao sang làm gì! Cuộc sống, chỉ cần như vậy là đủ rồi. Từ trong bếp, bà Huệ nói vọng ra:
-Con về rồi à? Đã ăn cơm chưa?
- Con ăn rồi mẹ.
Trả lời câu hỏi của mẹ. Vẫn là thói quen cũ Thiên Tỉ rất nhanh liền đi tìm Tiểu Bảo Bối của mình. Thói quen này, chính cậu cũng không biết nó xuất hiện từ lúc nào nữa. Hễ về đến nhà là cậu lại phải nghe được giọng nói ngọt ngào của Nam Nam. Thiên Tỉ luôn dành cho Nam Nam những điều tốt nhất. Em trai cậu, cho dù có lớn, có trưởng thành như thế nào đi chăng nữa thì cậu vẫn chỉ muốn cưng chiều, bảo vệ mãi thôi. Bé con đang ở trong phòng cùng với lão sư dạy thêm. Nghe giọng có vẻ thích thú lắm. Cái giọng nói của đứa trẻ cứ lanh lảnh, lanh lảnh bên tai, nghe mà chỉ muốn cắn cho một cái. Nó trong trẻo, ngây thơ, hồn nhiên, không vướng chút phong trần. Thiên Tỉ dừng động tác. Xem ra em trai bé nhỏ rất thích thú, không nên quấy rầy, tốt nhất vẫn nên ở ngoài thôi. Vị lão sư này, thật sự làm cho Nam Nam thích thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tfboys-gio/3292002/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.