*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
....
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
-Chuyện là vậy đấy! -Cô thở dài ngao ngán.
-Cậu ta là người như vậy sao? Trông mặt mày sáng sủa thế mà? -Anh Kì tiếc rẻ.
-Ờm, mà các bạn giúp mình được không? -Cô hỏi hai cô bạn của mình với đôi mắt cún con ngây thơ.
-Giúp gì?
-Các bạn làm sao để cho Quốc Duy không nhận ra mình ấy!
-Khó à nha! -Anh Kì nói -Nếu cậu ta giỏi như bạn nói thì khả năng qua được vòng Khảo sát rất là cao, đến lúc đó có giấu cũng thế thôi!
-Hảảả? -Cô thất vọng vì thấy cũng có lý điều đó rất dễ xảy ra.
Cả ba đang ngồi suy nghĩ cách đối phó "tên rắc rối" ấy thì...
"Ding Doong!"
Tiếng chuông cửa vang lên, Khả Như lật đật ra mở cửa...
-Á!!! -Cô đột nhiên la lên làm cho hai người kia giật mình chạy ra.
Cả hai trong trạng thái "đơ lâm sàng" khi thấy Quốc Duy đang ôm Khả Như, còn cô thì mặt mày nhăn nhó, nhìn hai người cầu cứu.
-Khả Như mình nhớ bạn quá hà!!! -Quốc Duy xúc động khi gặp lại người bạn thân nhất sau hai năm xa cách không liên lạc. -Bạn đã thu dọn đồ xong chưa, xong rồi thì nhanh nhanh vào lấy rồi mình đưa bạn về!! -Cậu đẩy cô vào trong phòng, cô lê từng bước, xách chiếc túi để trên nệm và...đứng luôn ở đó!
Quốc Duy thấy thế liền vào, đặt tay lên trán cô và lo lắng hỏi:
-Bạn bị sao vậy? Không khỏe hả?
-Có sao đâu!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tfboys-doi-voi-em-toi-la-gi/264212/chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.