Đọc xong chẳng hiểu gì cả, cứ nghĩ rằng người lúc nãy đưa nhầm tờ phong bì cho mình nên cô cứ nhìn quanh tìm người đó nhưng không thấy,thế là cô đành phải tìm lên sân thượng để gặp người gửi bức thư này. Sau một hồi loay hoay đi hỏi cách sử dụng thang máy, cuối cùng cô cũng có thể lên được tầng thượng. Trên đó gió mát lồng lộng, nhìn từ trên xuống có thể thấy được cả thành phố, nhưng điều đó không quan trọng, cô đến nơi thì gặp một nhóm năm, sáu người toàn nữ, ai nấy mặt đều dữ dằn. Tóc tai thì uốn xoắn, nhuộm xanh, đỏ, tím, vàng, quần áo hớ hên, bôi son trét phấn đỏ cả mặt, nhìn chẳng ra thể thống gì.
-Các...Các bạn gửi nhầm lá thư này cho tôi... -Cô có chút sợ hãi.
-Không! Lá thư đó là gửi cho mày đó con nhỏ nhà quê! -Đứa cầm đầu lên tiếng.
-Tôi? Tôi ư? Tôi và các bạn đâu có quên biết? -Cô nghệch mặt ra.
BỐP!!
Một cái tát giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của Khả Như, cô sững người, lấy tay ôm mặt.
-Sao..sao cô lại đánh tôi? -Cô tức giận, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng, cố gắng để nước mắt không rơi xuống.
-Tại sao ư? -Ả ta đặt tay lên vai Khả Như và bóp chặt, cô khẽ rên vì đau đớn. -Tại vì mày dám thân thiết với anh Thiên của tao! -Ả ta nghiến răng, trợn mắt gằng từng chữ một.
-Tao nói cho mày biết, hãy tránh xa ánh Thiên ra, nếu không, mày sẽ không sống nổi trên đất này. Rõ chưa???
-Không đời nào!!! Tôi sẽ không nghe lời cô đâu! -Khả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tfboys-doi-voi-em-toi-la-gi/264209/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.