Chương trước
Chương sau
- Cái tên đó cũng học ở đây sao? Tên ngốc mặt liệt thần công đó_ Nó nói nhỏ rồi vào chỗ ngồi
- Cậu là ai? Cậu nói tôi ngốc mặt liệt thần công sao? _Thiên Tỉ ngước lên nhìn nó, đôi mắt sắc lạnh, khuôn mặt vô hồn, nhợt nhạt
- Không nhận ra tôi hả? Thế tôi gọi cậu là tên ngốc cũng đâu có sai, mà cậu ốm à?_Nó lo lắng, đưa tay lên toan áp vào trán cậu coi nóng hay không thì một bàn tay giữ nó lại, là tay cậu. Nó giật mình. Tay cậu thật đẹp nhưng rất lạnh, lạnh như cục nước đá, còn cậu ngồi đó đổ mồ hôi nhễ nhại. Trước hành động của nó, cả lớp nhìn chằm chằm có vẻ không ưng ý.
- Tiểu Nhiên, em thôi đi, cả lớp đang nhìn đó_ Tiểu Băng huých tay nó
- Cậu im lặng coi_ Nó cáu rồi quay lại nhìn Thiên Tỉ. ''Tôi thấy rõ ràng là cậu sốt cao mà, sao không ở nhà nghỉ ngơi, đi học làm gì''
- Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm_ Âm sắc trong câu nói của Thiên nhỏ dần, mà lạnh lẽo
- Cậu là ân nhân cứu mạng của tôi đó, chẳng lẽ cậu bảo tôi thấy chết mà không cứu_Nó nói rồi lục cặp, đưa miếng cao dán ra trước mặt.''Dán nó vào đi''
- Cậu đang ra lệnh cho tôi đấy à? Phiền chết được_Cậu khó chịu
- Vậy cậu muốn tự dán hay ĐỂ TÔI DÁN HỘ HẢ_Nó gằn từng chữ làm mọi ánh nhìn đều hướng về phía nó (hướng từ nãy đến giờ rồi bà). Phần lớn mọi người đều có suy nghĩ '' Bạn này gan to thật, lần đầu thấy có người nói chuyện với nam thần của trường à không nam thần châu Á kiểu như thế ''nhưng cũng vẫn có người ở cuối lớp, tràn đầy sát khí lườm nó
- Con tự dán, được chưa bà_Thiên ngán ngẩm
- Cháu ngoan_ Nó xoa đầu cậu
- Thôi nào các em, ta vào học thôi_ Cô nói rồi yêu cầu cả lớp lấy sách vở ra. 5 Tiết học cứ thế trôi qua một cách nhẹ nhàng không phải mà là vô cùng nhàm chán. Đứa nào cũng ngáp ngủ, có đứa gục xuống bàn thật, thế mà méo biết sao chúng nó vẫn hiểu bài, làm bài vẫn điểm cao như thường. Rồi: ''RENG...RENG...RENG''
- Cả lớp ơi, ra chơi rồi_ Bọn học sinh hét. Cơ mà chân vẫn nhanh hơn miệng, cả lũ lao đầu vào canteen
- Nè, cậu đỡ mệt chưa?_Nó quan tâm quay xuống hỏi Thiên Tỉ
- Tôi có tên họ đàng hoàng nha_ Thiên trả lời nó
- Aizzz, được rồi được rồi, Tiểu Thiên Thiên, cậu đỡ mệt chưa?_Nó thở dài 1 cái hỏi lại
- Tôi không đỡ_Cậu trả lời cúi gằm mặt xuống bàn mà không biết ai kia đang lo lắng cho cậu
- HẢ, CHƯA ĐỠ, THEO TÔI XUỐNG PHÒNG Y TẾ KHẨN TRƯƠNG_Nó hét toáng lên
- Tôi nói tôi không đỡ mà là tôi khỏi rồi, cậu làm ơn vặn nhỏ cái volum của cậu lại dùm đi_Thiên mỉm cười nhìn nó lòng thầm nghĩ ''Có nhất thiết phải quan tâm vậy không, cậu là mẹ tôi à, mà công nhận cậu ấy ngốc thật, ngốc hơn cả mình''
- Cuối cùng cũng chịu cười rồi, quả nhiên không phí công sức mà mình bỏ ra_Nó vênh mặt
- HAHAAHA, ĐÚNG LÀ NGỐC_Tiểu Băng, An Nhiên và Thiên Thiên cười lớn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.