Một ngày nữa lại trôi qua. Tính đến nay chắc là gần được một tháng Tâm và Tuấn Kiệt cùng nhau sinh hoạt, cùng vui vẻ bên vợ chồng bác Dương. Không còn xa cách như ngày mới gặp, gần gũi hơn rồi, thân thiết hơn nhiều rồi. Tâm còn quen được một người bạn rất tốt, rất đáng yêu, rất ấm áp và rất biết làm người khác phải cười là Tiểu Thiên Thiên. Lâu lâu, cô lại tự trách bản thân bởi mình quá vô tâm, tới họ tên đầy đủ của cậu ấy mà cũng không biết nhưng có lẽ phải vùi đầu trong đống bài tập, phải luyện tập tương đối khắc nghiệt với những sợi dây, những bức tường thô cứng mà không gì có thể tồn tại quá lâu trong trí nhớ của cô ngoài kỉ niệm quan trọng tới mức không thể quên hay những kí ức đau buồn.
Mở cửa ra ngoài khi trời vừa hửng sáng, tận hưởng làn gió nhè nhẹ, không khí trong lành, cảnh vật long lanh với những giọt sương sớm. Dòng người vẫn vậy, vẫn thưa thớt, vắng vẻ (sáng sớm mà),cảm nhận rất rõ ràng như nó hoàn toàn tách biệt khỏi chốn đô thị ồn ào, huyên náo và xa hoa kia. Vẫn là cái xích đu quen thuộc, ôm cuốn tập của mình, Tâm ngồi xuống, nhìn xung quanh hy vọng bắt gặp bóng hình quen thuộc của người nào đó. Khuôn miệng khẽ mở, cô vui mừng khi thấy một người con trai cũng vừa từ cửa nhà mình bước ra.
- Sáng tốt lành, bài tập cậu giao tôi hoàn thành xong hết rồi nè, có phải cậu thấy tôi rất giỏi không?
- Hơ…giỏi. Mà mới sáng ngày ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tfboys-bo-cong-anh/550644/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.