Vẻ đẹp trong trẻo của buổi ban mai ngày hôm sau như xóa bỏ đi mọi kí ức kinh hoàng và lạnh lẽo mới hôm qua. Phải rồi, sau cơn mưa trời lại sáng mà! Ánh dương xuyên qua ô cửa sổ có chấn song cao, tràn ngập căn phòng, đùa nghịch với mái tóc của một cô gái nhỏ. Cô gái ấy nhẹ nhàng mở đôi mắt đen tuyền, ngồi dậy xoa xoa trán mình rồi quan sát xung quanh vẻ dò xét. Toàn thân cô băng bó lung tung khắp cả, cơ mà trông cũng không đến mức quá thảm hại. Câu đầu tiên cô cất lên: - Tôi đang ở đâu đây?
- Ngủ như heo, có biết mấy giờ rồi không hả? Cậu đang trong phòng của mẹ tôi, ở nhà của tôi được chưa_ Người con trai mở cửa phòng đi vào, trên tay bưng một bát cháo nóng từ từ tiến lại gần chiếc giường nơi cô gái kia còn đang có vẻ ngơ ngác
- Tiểu Thiên Thiên? Nhà cậu? Sao tôi lại ở đây?
- Tâm Nhi, cậu thực không nhớ gì sao? Hôm qua tôi thấy cậu ngất trước cửa nhà, chân tay xước xác tùm lum nên dìu cậu về nhà tôi cho mẹ tôi sơ cứu. Nói tôi nghe sao hôm qua bị thương gì mà ghê thế hả? Người con trai đi cạnh cậu là ai thế? Anh ta còn nhờ tôi bảo cậu chân tướng cứ để anh ta lo là sao?
" Chân tướng ", cô ngồi đó, không nói gì, trầm tư suy nghĩ về một vấn đề gì đó xa xăm. Bất ngờ, ánh mắt cô bỗng sáng rực lên nhưng vẫn không che đi được cái sự sắc sảo ấy. Cô túm vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tfboys-bo-cong-anh/550642/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.