" Ngày mới lại đến rồi, aiya thoải mái quá, rất mát a. Cái tên đó bây giờ thức dậy chưa nhỉ?, hay lại "nướng" cháy khét giường rồi không biết?" Tâm tự nghĩ rồi lại cười tủm tỉm. Cô cũng không biết từ bao giờ mình lại hay nghĩ đến Tiểu Thiên Thiên nữa, chỉ biết là cứ mỗi lần nhớ hay nhắc đến cậu là trên môi cô bất giác nở một nụ cười thành tiếng. Có thể cậu chính là người bạn tốt đầu tiên của nó ở nơi đất khách quê người chăng hay...
Vươn vai một cái, cô lập tức nhảy xuống giường ra ngoài hít thở không khí trong lành và cũng muốn gặp Thiên Thiên. Mấy lần đều gặp cậu ấy vào tầm sáng sớm nên lần này cũng muốn thử vận may. Kết quả, Tâm ngồi từ 5 giờ sáng cho đến 6 giờ 30 phút nhưng vẫn chẳng thấy ai cả, có một chút thất vọng nhưng cô nhanh chóng quên đi và vô nhà chuẩn bị bữa sáng. Công việc lại diễn ra như thường ngày không có gì thay đổi: ăn sáng, học, làm bài tập, nấu cơm, ăn trưa, ngủ, học, nấu cơm, vscn, ngủ. Đúng, mọi thứ như thường ngày nhưng cảm giác rất thiếu mà đến bản thân cô cũng không thể hiểu lí do tại sao. Đến 20 giờ, cô ngồi ôm quyển sách rồi nhắn tin cho cậu
[ Tôi không hiểu câu này, chỉ tôi với. Đề bài đây:.....]
Ngồi đợi rất lâu nhưng không thấy ai trả lời tin nhắn, Tâm chán nản, quăng cái điện thoại và bản thân như không trọng lực ngã cái phịch xuống giường, thiêm thiếp ngủ. Điện thoại réo một lần....hai lần....ba lần...đến lần thứ tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tfboys-bo-cong-anh/550636/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.