Một ngày đáng nhớ, kỉ niệm khó quên, chính xác, những từ ngữ này đều không sai khi diễn tả niềm vui của Tâm Tâm lúc này. Nhưng vui vẫn là vui, nhớ vẫn là nhớ, hình ảnh của ba mẹ cô cùng giây phút cả nhà quây quần bên mâm cơm thực lòng vẫn còn in rất sâu trong đầu cô bé. Chờ đến khi mọi người đã đi ngủ hết rồi cô mới một mình ra ngoài, cầm cây sáo lên và thổi một khúc nhạc buồn. Trăng hôm nay thật sáng, tròn vành vạnh rọi xuống mặt đất. Cô ngồi đó, tiếng sáo du dương, êm ái mà chất chứa biết bao nỗi niềm, cảm tưởng như ánh trăng cũng vì vậy mà buồn theo cô.
Chính lúc này ở nhà bên cạnh cũng có một người con trai không ngủ được. Cậu bước ra hiên để hít thở không khí một phần cũng bởi tiếng sáo kia cuốn hút. Bước ra ngoài, điều đầu tiên mà cậu thấy chính là một cô bé nét mặt buồn rười rượi đang phiêu theo nhạc, ánh sáng thanh khiết từ mặt trăng phản chiếu xuống như làm cho cả người cô bé ấy tỏa sáng. Cậu ngồi ở một cái ghế gần đó, an tĩnh nhìn theo cô và thưởng thức bản nhạc. Vốn là một ca sĩ, lại có nhạc cảm tốt chỉ vừa mới nghe qua đoạn đầu là cậu có thể đoán được người này chắc phải mang trong mình rất nhiều tâm sự. Bản nhạc vừa hết, người con gái đó ngước mắt nhìn lên trời đêm, một giọt nước mắt rơi xuống.
" Khóc? Cậu ấy khóc sao? Rốt cuộc có chuyện gì thế nhỉ? Mình có lên đến hỏi không?"_Một dòng suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tfboys-bo-cong-anh/550632/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.