Tại công ty.Nó im lặng nhìn Trình trên chiếc giường bệnh với khuôn mặt trắng bệch, nó thấy có lỗi vô cùng, lúc Trình đau khổ nhất cũng là lúc nó bỏ cậu đi, lặng lẽ viết lời tạm biệt vào một mảnh giấy rồi để lên bàn.
"Trình Trình, nếu tỉnh dậy không thấy tôi thì cho tôi xin lỗi nhé, cậu nhớ uống thuốc, ăn uống đầy đủ, đừng tập nhảy quá sức, xin lỗi cậu lời hứa đó tôi không làm được, tạm biệt."
Lau giọt nước mắt rồi bước ra ngoài chào mọi người xong nó đi tìm Thiên.
...
Trên sân thượng.
Thiên đang ngồi dựa vào tường, 1 chân sải dài, 1 chân co lại, 1 tay đặt lên gối, 1 tay chống xuống đất. Đôi mắt vô hồn nhìn lên đám mây trắng kia, một tiếng nói trong trẻo cất lên xé tan bầu không khí im lặng.
-Thiên Thiên, nói chuyện với tôi...một chút được không?_Thiên vẫn im lặng, tay siết chặt, 1 phút trôi qua Thiên từ từ đứng dậy nhìn nó.
-Nói gì, định làm...tổn thương...tôi lần nữa à?_giọng nói bị lạc đi của Thiên khiến nó ngạc nhiên, cậu khóc sao, là vì nó làm cậu tổn thương ư?
-Thiên, tôi biết nói gì cậu cũng không tin, nhưng tôi không muốn yếu đuối trước mặt họ, nên...
-Nên cậu nói ra những lời đó à?_Thiên cười khẩy rồi nói tiếp.-Tôi đã bảo cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi rồi mà.?
-Tôi tới...để chào tạm biệt cậu.
-Sao, chuyển nhà hay chuyển trường?
-Là...về Việt Nam._Nó khẽ rơi 1 giọt nước mắt. Hy vọng Thiên sẽ níu kéo nó lại:
Thiên im bặt khi nghe tới 2 chữ "Việt Nam", tim cậu nhói lên trong vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tfboys-am-ap-voi-em-thoi-duoc-khong/550881/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.