Sự thật chứng minh trù nghệ của Kiêu Kỵ phó đường chủ so lão đại đường chủ thì tốt hơn một xíu —— hơn 0,5. Nửa giờ sau, mấy vị xã hội đen ngồi trước bàn, nhìn vật thể lại không xác định cháy đen kia, quay ra ăn bánh ngọt, uống bia nói chuyện vui vẻ, Hà Sơ Tam ngồi một mình bên lò nướng, vừa thở dài vừa thấy may mắn vì còn tồn tại mấy xiên xúc xích chưa nướng.
Quét loạn tương lên, cậu ngồi xổm xuống nhặt cuốn sách bị Hạ lão đại đá qua một bên, lật vài trang rồi lại đọc tiếp.
Chưa đọc đến dòng thứ hai, sách đã bị người tôi đá vào cát: “Tôi thấy tôi không nên thiêu sách, mà nên thiêu cậu.”
“Thiêu rồi thì lấy ai nướng xúc xích.” Hà Sơ Tam cười nói.
Hạ Lục Nhất đạp cậu một cước, ngồi xuống bên cạnh, nhét một miếng bánh ngọt nhỏ vào miêng cậu.
“Ừm, rất ngon.”
“Tiểu La làm.”
“Anh thích không? Khi nào về tôi sẽ học để làm cho anh ăn.”
“Miễn.” Hạ Lục Nhất đã chịu khổ đi nhổ răng vào tết thiếu nhi năm nay, giờ nhìn thấy bánh ngọt đã phát ngấy.
“Vậy nướng cookie thì sao, anh thích cookie chứ?”
“Ờm.”
“Cookie quả thật tốt hơn bánh ngọt, bình thường anh toàn muốn ăn thứ gì đó cưng cứng để mài răng thôi, không thích ăn mềm.”
“Cút!”
Trời xanh mây trắng biển rộng bãi cát, hai đại nam nhân ngồi trước lò nướng khói trắng lờ mờ nói chuyện yêu đường, đột nhiên trong mũi ngửi thấy mùi khét, vội vàng nhảy dựng lên.
“Xúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tet-thieu-nhi-cua-so-tam-va-luc-nhat/2461870/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.