"Hai người đã giải quyết bọn nhóc sao rồi?"
Người đàn ông có đôi mắt sắc lạnh khuất trong bóng tối đang thở phào ra một làn khói trắng, anh nói với giọng lạnh lùng:
- Chưa giết được.
"Tại sao" – Giọng khản đặc phát ra ở phía bàn gỗ.
- Phía sau bọn chúng có cảnh sát. – Giọng của người đàn ông đó không thay đổi, vẫn lạnh lùng và giá lạnh.
"Vậy hãy nắm rõ quy luật sinh hoạt của chúng đi."
Người đàn ông rít một hơi thuốc dài rồi nói:
- Chúng chuẩn bị đi biển.
"Ồ, vậy thì ta đã có kế hoạch đi biển cùng bọn chúng rồi, gọi Lạc đến đây."
Hôm nay là thứ sáu, cũng gần đến ngày chúng tôi đi biển.
8 giờ 37 phút tối.
Tôi ngồi gật gà gật gù trên chiếc giường ngủ của mình chỉ để suy nghĩ về chuyến đi sắp tới đây.
Thằng Tèo hôm qua có qua nhà tôi để lên kế hoạch cho ngày chủ nhật, tôi cũng đã đồng ý với nó sẽ đi. Chúng tôi dự định sẽ đi tàu lượn siêu tốc nhưng chỗ ngồi trên con tàu chỉ dành cho hai người, tôi đang phân vân nếu tôi ngồi với Chi, thằng Tèo ngồi với Tú, vậy còn thằng Trung thì sao đây, chả lẽ để nó ngồi một mình như thế thì không được chút nào.
Khắp căn phòng ngủ đang chìm trong bầu không khí căng thẳng tột độ mặc dù chỉ có mình tôi.
"Cốc cốc.."
Một giọng nói khàn khàn vang lên:
- Ăn cơm chưa con?
Đó là giọng nói của ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tet-nay-khong-co-cau/2761402/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.