Mới sáng sớm đã nghe thấy tiếng "lộp bộp" của nước mưa rơi trên trần nhà ở sở cảnh sát. Sau một đêm không ngủ được vì những chuyện xảy ra ngày chủ nhật ấy cứ ám ảnh trong đầu của tôi từng giây từng phút từng giờ như thể một vong linh oan ức nào đó cứ quấy rầy tôi.
Bầu không khí buổi sáng se se lạnh khiến tôi không khỏi rùng mình, hôm nay không thể nghe thấy tiếng chim hót ríu rít nữa mà nó đã bị lấn áp bởi tiếng mưa.
Tôi đứng dậy bơ phờ nhìn bốn xung quanh rồi đi đến lấy cây dù ở góc tường, vừa đinh đi ra ngoài thì tôi nghe thấy tiếng gõ cửa "cốc cốc.." vang lên.
Mở cửa, ập vào mắt tôi là khuôn mặt xanh xao cộng thêm đôi mắt thâm đen của thằng Tùng. Tôi vội kéo nó vào cho khỏi ướt, nó liền từ chối:
- Đi thăm thằng Tèo thôi.
Mục đích tôi lấy cây dù để đi thăm thằng Tèo, có vẻ thằng Tùng cũng có mục đích giống tôi.
Nhanh chóng rời khỏi sở công an, thằng Tùng trở tôi trên chiếc xe cub của nó ra khỏi cổng rồi rẻ phải chạy thẳng.
Tôi suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng:
- Có thể thằng Tèo cũng đến đám tang của Tú nên đến đó thử xem sao.
Thằng Tùng gật đầu rồi quẹo xe chạy đi.
Thoáng chốc đã đến nhà của Tú, bầu không khí đầy rẫy đau thương, đặc biệt là hai người đàn bà mặc chiếc áo xô gai màu trắng, đầu đeo khăn tang. Tôi nhận ra hai người họ là chị và mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tet-nay-khong-co-cau/2761395/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.