Phong Duy là cái thằng quậy không kém gì thằng Hải. Hằng ngày tới trường đối với nó là một niềm vui dù cho có bị điểm thấp hay bị thầy cô chửi hoặc thậm chí trong lớp, ai có chuyện buồn thì nó cũng vui như thường. Mặc dù thằng này hay cười và đùa giỡn trong lớp nhưng về học tập thì nó rất giỏi, chỉ riêng môn tiếng Anh là nó không biết tẹo gì.
Giờ ra chơi, thằng Duy rủ thêm mấy đứa bạn thân của nó trong lớp tới ngồi cạnh tôi. Nó khoát vai tôi rồi cười hì hì:
- Thà để giọt mồ hôi rơi trên trang sách. Còn hơn giọt nước mắt rơi trên người yêu.
Tôi hậm hực đẩy vai nó ra rồi nhìn quăm quắm vào mắt nó:
- Đi ra chỗ khác mà chơi.
Thằng Duy vẫn chưa chịu buông tha cho tôi, nó cười khúc khích:
- Thôi nào, chúng ta là anh em mà, cần gì mà phải hung hăng đến thế.
Đầu của tôi lúc này chỉ muốn được yên tĩnh nhưng ai ngờ cái thằng Duy như một cái phòng nhạc ầm ĩ khiến đầu tôi giật bưng bưng. Tôi hầm hầm nói:
- Có đi ra chỗ khác không?
Nó ôm mặt giả vờ khóc thút thít:
- Úi, anh Tèo bắt nạt em. Bà con cô bác lại đây xem, nam nhi bắt nạt nữ nhi nè.
Tôi bấy giờ như một ngọn núi lửa sắp sửa phun trào, đầu nóng hôi hổi như muốn nổ tung. Tôi liền quát:
- Mày ra chỗ khác mà chơi, nói nghe không hả?
Thằng Duy đứng phắt dậy vừa chạy ôm mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tet-nay-khong-co-cau/2761368/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.