Cũng đã lâu anh Lạc vẫn chưa về lại cái nơi xảy ra thảm họa ấy. Một nơi đã cướp đi sinh mạng của người vợ anh, những sự việc ấy đều do anh bất cẩn gây ra cả. Hôm nay anh về ngôi nhà mới của mình mà lòng cảm thấy xao xuyến.
Ngôi nhà này nhỏ nhắn nhưng vẫn bộc lộ vẻ đẹp của nó bởi màu xanh lá cây và hình vẽ một cây mai to ở bên cạnh bức tường. Nó được xây kể từ khi anh làm tay sai cho Lão Đại với mong muốn cha con của anh sẽ cùng nhau sống hạnh phúc tại đây.
Buổi chiều tà yên bình, anh vừa ngồi nhâm nhi tách trà vừa ngắm nghía cây mai mà mình mới mua về. Nhà cửa cũng đã được trang trí lộng lẫy chỉ còn chờ anh Phương đưa thằng bé về đây nữa là được.
- Cậu Lạc về rồi đấy à. – Một giọng nói vang lên từ phía cửa chính.
Một ông lão chừng năm mươi tuổi chống gậy lụ khụ bước vào. Anh Cảnh vội đặt tách trà xuống, sau đó chạy đến dìu ông lão vào tận nhà.
Mặc dù đã năm mươi nhưng giọng của ông vẫn còn sang sảng:
- Sao rồi, làm ăn vẫn ổn chứ?
Sau khi dìu ông lão ngồi xuống, anh Lạc ngồi bên ghế bên cạnh vừa rót trà vừa trả lời:
- Hoàn thành xong nhiệm vụ rồi ạ!
Ông lão cười tủm tỉm:.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
- Cậu về hồi nào ấy nhỉ?
- Dạ mới hôm qua.
Ông lão trố mắt:
- Chỉ mới về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tet-nay-khong-co-cau/2761356/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.