Chương trước
Chương sau
Sau đó.

Các học viên lên tàu mà hội Diablo đã dùng để đến đây, và khởi hành tới vương quốc Ingracia.

Tiếc ghê, cuộc huấn luyện sinh tồn hết mất rồi.

Laplace vẫn lưu lại đảo để bàn bạc với lũ quái vật về dự án xây dựng Wonderland.

Nhằm lắng nghe nguyện vọng của chúng và phân bổ cho phù hợp.

Trong tương lai, nơi này sẽ trở thành căn cứ bí mật dành riêng cho phi thuyền, và công viên giải trí địa ngục với mục đích huấn luyện các học viên.

Chúng tôi cũng đang cân nhắc cho phép người thường vào tham quan nếu có lính canh đi cùng.

Và――

Ngồi trong phi thuyền, tôi chăm chú lắng nghe Diablo và Souei thuật lại những chuyện đã làm.

「Có gì nhầm lẫn ở đây rồi!」

Yujilas gào lên khi bị Souei áp đi. Hắn bị trói vào cái thứ trông như khúc gỗ bẩn thỉu.

Dòm kỹ lại thì hóa ra không phải khúc gỗ mà là một người bị biến thành cây.
「Cái gì đây?」

「A! Tên này khốn này là ung nhọt của Học viện Nghiên cứu Khoa học và Ma thuật NNU, cho nên thần đã trừng trị hắn. Theo lệnh của ngài, thần đã không lấy mạng hắn.」

Diablo tự đắc trả lời.

Đúng thực là hắn chưa chết, nhưng mà cậu đang tính làm cái quái gì thế…?

「Kufufufufu. Sau khi tra khảo xong, thần sẽ tống hắn xuống thị trấn Treant dưới Mê Cung.」

「Ư, ta không chắc Trainee sẽ thích thứ này đâu?」

「Ngài nghĩ vậy à? Vậy món quà này thần xin dâng lên cho ngài được không, chúa tể Rimuru?」

「Khỏi! Cái thể loại bệnh hoạn gì đây? Thế này thì ra đường ta biết giấu mặt vào đâu!」

「Đúng là vậy. Thật sự xin lỗi ngài. Thần có nên thiêu hắn không?」

「Hừm. Tùy ngươi...」

Cuộc trò chuyện bỗng dần giống một vở hài kịch nào đó―― Sau đó, khú gỗ, nhầm, Godama bắt đầu òa khóc.
Tội nghiệp.

Nhưng hỏi thêm mới biết hóa ra hắn là kẻ chủ mưu làm loạn học viện… không thể bỏ qua được.

Không lý nào tôi lại tha cho hắn.

「Chà. Cho hắn làm cây một trăm năm để làm gương cho đám ngu xuẩn khác, rồi thả ra. Nếu vẫn còn thần trí biết đâu hắn có thể làm lại cuộc đời cũng nên. Quan trọng là phải biết ăn năn hối cải.」

「Thật tuyệt vời, chúa tể Rimuru. Tấm lòng độ lượng của ngài đúng là bao la như đại đương!」

Ồ thế à?

Có hơi tàn nhẫn quá không ta.

Thà hắn chết quách đi chí ít còn được giải thoát. Đằng này hắn sẽ phải chịu đựng đau đớn tột cùng nhưng không chết được, cũng chẳng thể ngất đi hay phát điên.

Song, nếu hắn chịu đựng được một trăm năm thì nhất định tinh thần sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Tùy vào thái độ của hắn lúc ấy, có khi tôi còn thuê hắn vào làm cho Tempest.
Có thể là ý tưởng tồi, nhưng cũng đáng để thử.

Và một người nữa.

Yujilas, cái gã đang khóc rống lên nãy giờ…

Nếu bị biến thành cây thì dám cá hắn sẽ hóa rồ mất.

Hừm. Thực sự thì hắn chưa thực sự phạm trọng tội gì.

Tuy nhiên, hắn cũng nhúng tay vào cái học viện, đặt ra mấy cái giai cấp vô nghĩa và công khai thù địch với tôi.

「Làm gì với gã này bây giờ?」

「Thần gϊếŧ hắn cho ngài nhé?」

Souei nhanh nhảu đáp.

Hử? Được à? Diablo thốt lên, tròn mắt nhìn Souei.

Khoan. Tôi vừa nhớ ra một thứ.

「Phải rồi! Tên này cứ ám ảnh mấy cái giai cấp. Hay là tước hết chức vị rồi bắt hắn lao động khổ sao.」

「Hiểu rồi. Hắn sẽ dọn vệ sinh Mê Cung.」

「Kufufufufu. Và đã có vòng tay rồi thì không phải lo hắn chết nữa.」

Đây thực sự là một hình phạt vô cùng hà khắc.

Chiếc vòng sẽ giúp hắn hồi sinh sau mỗi lần tử vong.

Vệ sinh Mê Cung là công việc cực kỳ nguy hiểm.

Tuy phần lớn quái vật đã bị xử lý, nhưng vẫn còn kha khá việc phải làm.

Trainee và những quản lý Mê Cung khác thường xuyên đi tuần, nhưng họ vẫn cần nhân lực để giúp đỡ.

Dĩ nhiên, nó rất nguy hiểm.

Khả năng bị bỏ mạng dưới nanh vuốt của quái vật là không hề thấp. Vì vậy đây thường là công việc dành cho phạm nhân.

Công việc mà mọi người muốn tránh nhất ở Tempest.

Nhưng mà, ba cái chuyện này không thể đem ra bàn trước mặt lũ trẻ được.

Không chỉ đơn giản là ảnh hưởng xấu đến chúng thôi đâu.

Nghĩ bụng, tôi quyết định số phận của Godama và Yujilas.

Vậy là chỉ còn Magnus, Rosalie và Irina.

Irina nhìn vào mắt tôi và mở miệng.

「Chậc. Gϊếŧ ta đi.」

Uầy, nghe chán đời thế.

「Kufufufufu. Vậy ta không khách sáo!」

Diablo liền động thủ làm tôi cuống cuồng ngăn cậu ta lại.

Không được gϊếŧ kẻ cầu xin được chết.

Đó là luật.

「Ừm, ta hiểu tại sao ngươi lại hận ta. Nhưng đây là tự vệ chính đáng. Một vị vua không thể cứ khoanh tay đứng nhìn đất nước mình bị xâm lăng mà không phản kháng được. Một đất nước không thể tồn tại khi an nguy và tài sản của người dân bị đe dọa. Nếu dân chúng cầu hòa bình cũng chẳng sao, nhưng phận làm vua thì không, hoặc không chỉ có kết cục mất nước. Ngươi cũng hiểu đúng chứ?」

「Phải… Ta cũng biết là mình sai. Nhưng! Ta vẫn cứ ghét ngươi――」

Chà, cô ta vẫn cứ vậy à.

Cô ta không thể thay đổi suy nghĩ, cho nên mới cầu được chết dưới tay tôi.

Khó chịu thật.

「Nhân tiện, ý ngươi là gì khi nhắc đến các đồng hương? Chẳng phải hầu hết những người thiệt mạng trong cuộc chiến với đế quốc đều đã hồi sinh rồi sao?」

Nghe vậy, phản ứng của bọn họ vô cùng ngạc nhiên.

Hình như họ mới biết tin này thì phải.

「Này này. Lẽ nào những người lính hồi sinh không nói lại cho mấy người à?」

「Kh-Không. Họ có nói, nhưng chúng tôi không thể tin được. Chúng tôi cứ ngỡ là do họ hóa điên vì hậu quả cuộc chiến tranh khủng khϊếp...」

「Phải, làm sao chúng tôi lại tin vào chuyện hoang đường đến thế...」

Magnus và Rosalie lắc đầu nguầy nguậy.

Hừm, nghe cũng hợp lý.

Nhưng đó là sự thực.

「Shinji Tanimura. Mark Lauren và cả Shin Ryusei… Các đồng hương của ta… Họ là những dị giới nhân đã đặt chân đến thế giới này. Ta đã lùng sục khắp chân trời góc bể nhưng vẫn không tìm thấy họ. Ngươi đã gϊếŧ họ, phải không? Dù thuộc hạ của ngươi là kẻ hạ thủ, thì rốt cuộc chính――」

「Ngưngggg!」

Như thể trả lời cho câu hỏi của tôi, Irina nhìn thẳng vào mắt tôi và bắt đầu huyên thuyên.

Mấy cái tên vừa rồi, nghe quen quen.

Tôi ngắt lời cô ta và nói.

「Ngươi không biết là họ vẫn còn sống?」

Cái khỉ gì thế? Đừng hòng lừa ta! Cô ta trừng mắt với tôi, trông như sắp la toáng lên.

Nhưng tôi nói thật mà…

「Đừng bảo, họ còn chả buồn liên lạc với bạn bè mình?」

「Về chuyện đó, thưa ngài――」

Souei có vẻ biết lý do.

Sở dĩ họ không thể liên lạc được với nhau là vì Shinji, Mark và Shin đều đã phản bội đế chế và đào tẩu.

Với cả――

「Bọn họ cuồng nghiên cứu đến độ hiếm khi đặt chân ra ngoài. Thi thoảng, họ chỉ vào Mê Cung vận động xương cốt để giảm căng thẳng thôi.」

Cậu ta báo cáo.

Ramiris ắt hẳn sẽ phì cười trước tình huống này.

Nhắc mới nhớ, dạo gần đây chả thấy tăm hơi Ramiris với Veldora đâu.

Chỉ sợ hai người họ lại âm mưu gì đó, nhưng chắc chỉ nghiên cứu thôi.

「Kufufufufu. Nhắc mới nhớ, hình như họ đang yêu cầu thêm nhân sự. Có một yêu cầu như vậy trong xấp công văn ở văn phòng của Benimaru.」

Diablo có đôi mắt rất nhạy bén, nên ắt đã xem qua đống công văn gửi cho Benimaru.

Thực ra thì tôi cũng biết rồi.

Nhưng mà chúng tôi không kiếm được người phù hợp nên chỉ đành cho qua.

Họ cần một người am hiểu về kháng ma tố.

Nhân tài đâu có tự nhiên ở trên trời rớt xuống đâu…

Hửm? Nhân tài sao…

「Này Irina. Nếu ngươi không tin ta, thì có muốn tự mình đến gặp họ không?」

「Cái gì!?」

「Với một điều kiện!」

Irina nhìn khá căng thẳng.

Tôi khẽ nhếch mép và tiếp lời.

「Ngươi sẽ phải làm việc ở đó trong vai trò là một nhà nghiên cứu. Nếu từ chối, ngươi sẽ phải chịu mức án một trăm năm. Lúc đó, ngươi chẳng còn cơ hội nào gặp lại bọn họ mà xác nhận sự thật nữa. Thế nào? Lựa chọn là ở ngươi.」

Nét mặt Irina tràn đầy bối rối.

Song, cô ta đưa ra quyết định nhanh hơn dự đoán.

「Bất kể thế nào thì tôi thà nghiên cứu còn hơn bị giam lỏng. Dù ngài có nói dối hay không thì tôi vẫn sẽ lựa chọn như vậy. Ngoài ra, ngài… đã bảo vệ lũ trẻ. Tôi không nghĩ ngài là hạng Ma Vương sẽ dối trá hay đùa giỡn với người khác――」

Irina chấp thuận lời đề nghị, không rõ liệu cô ta có thành tâm thành ý không nữa.

Bây giờ chỉ cần một cú hích cuối cùng.

「Đương nhiên. Nói đi cũng phải nói lại, cô trung thực đến độ đi kể hết âm mưu cho ta nghê luôn cơ mà. Lại còn đi rêu rao khắp nơi nữa. Sao ta không tin cô được, nhỉ?」

Tôi nở một nụ cười xảo quyệt và gật đầu.

「Không! Đừng mà.」

Irina trông xấu hổ vô cùng.

「Fufufu. Dù có không nói xạo thì cũng không khó để ta đùa giỡn với kẻ khác. Hôm nào nhậu một bữa ta có nên nói lại cho nhóm Shinji không nhỉ?」

「Aaaaaaa!」

Nghe vậy, Irina đỏ mặt xấu hổ.

「Tôi, tôi thề sẽ trung thành với ngài. Nên đừng có nói cho họ nhé…?」

「Ta sẽ suy nghĩ thêm!」

Tôi gật gù đắc chí.

Magnus đã lắng nghe nãy giờ.

「Satoru―― không, Đại Ma Vương Rimuru. Tôi không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra với mình. Nhưng cầu mong ngài có thể rộng lòng tha thứ cho Rosalie được không ạ?」

「Ngài Magnus?」

「Tôi biết yêu cầu này thật ích kỷ. Nhưng cô ấy chỉ làm theo lệnh tôi. Tôi nguyện gánh hết mọi tội lỗi, chỉ cần ngài tha cho cô ấy...」

Tôi cứ tưởng tên nhóc này chỉ được cái mã ngoài, hóa ra cũng đàn ông phết.

Không hổ là hoàng tộc nhỉ.

Tôi chả muốn đối xử quá nhẫn tâm với cậu ta để chuốc thêm oán hận vào mình tẹo nào.

Đây là vấn ngoại giao, và tôi cũng không nên làm bừa chỉ vì tôi có quyền.

Thế, tính sao giờ?

Khi đang chìm trong suy tư, tôi chợt nghe tiếng gõ cửa.

Tôi cảm nhận được hai người ở đầu kia.

Chắc là họ rồi.

Tôi đoán họ sẽ đến―― đúng hơn là, mong họ sẽ đến.

Tốt.

Có cách để thỏa hiệp rồi.

「Mời vào.」

Tôi nói trước khi Souei kịp đứng dậy.

Không ngoài dự đoán, là Julius và Karma.

Tôi đã lệnh cho các giáo viên ngăn họ vào, nên chắc là mấy đứa học viên lại lén giúp rồi.

Tôi khẽ nhếch môi cười nhạt.

Không ngờ họ dám đến nói chuyện trực tiếp dù đã biết tôi là Đại Ma Vương.

Được đấy! Tôi nghĩ bụng.

「Thưa thầy Satoru―― không, thưa ngài Rimuru! Xin hãy tha cho Magnus!」

Vừa bước vào, Karma lập tức cúi đầu thật sâu và nói.

Và Julius cũng tương tự.

「Magnus là bạn của chúng thần. Chúng thần đã không nhận ra cậu ấy đang gặp chuyện cũng như hỏi han cậu ấy. Chúng thần đã không trải lòng với nhau. Đúng hơn là chúng thần không thể. Nhưng bây giờ đây, thần lại muốn làm. Thần muốn được giãi bày tất cả những điều sâu kín trong lòng mình! Vậy nên, cầu xin ngài hãy ban cho thần ân huệ ấy!」

Julius bộc bạch nỗi lòng và cúi đầu như Karma.

Rất tốt.

Giờ tôi đã có lý do để tha thứ rồi.

「Được thôi. Tất cả các ngươi đều sẽ chia sẻ trách nhiệm.」

Dứt lời, Julius, Karma và Magnus đồng loạt ngẩng đầu lên.

Rosalie cũng nhìn tôi với vẻ do dự.

「Giúp đỡ lẫn nhau, mỗi khi một người đi sai đường, hãy ngăn họ lại. Chuyện xảy ra ngay khi các ngươi trở thành học trò của ta quả thực là một diễm phúc lớn đấy, nhỉ? Giáo viên phải chịu trách nhiệm cho những gì học trò gây ra. Vậy nên, lần này ta sẽ nhắm mắt cho qua.」

Diablo ngồi một cách tao nhã, vui vẻ thưởng thức tách trà.

Souei lặng lẽ rót cho tôi một tách nữa.

Không ai lên tiếng phản đối.

「Tức-tức là chúng thần đã được tha thứ?」

Rosalie rụt rè hỏi.

Nhưng người trả lời lại là Diablo.

「Kufufufufu. Xin được mạn phép. Khi ngài Rimuru đã bảo tha thứ, thì tức là mọi tội lỗi của ngươi đều được xóa bỏ. Ngài ấy bảo sẽ nhắm mắt cho qua, tức là ngươi đã thoát tội. Nhưng hãy nhớ cho kỹ, tuyệt đối không có lần sau đâu.」

Và Souei nói thêm,

「Đúng vậy. Căn nguyên vấn đề nằm ở học viện. Theo một cách nào đó, các người chỉ là nạn nhân thôi. Kế hoạch đào tạo nhân lực để đưa vào trung tâm kể ra cũng không tồi. Chỉ nhiêu đó thôi thì chưa đến mức phạm tội.」

Cậu nói.

Chính xác.

Hơn hết, tẩy não các học viên chẳng hay ho tẹo nào, nhưng phần còn lại thì không phải vấn đề.

「Chà, là vậy đấy. Như ta đã nói với Irina, góc nhìn về chiến tranh sẽ thay đổi tùy thuộc vào đất nước mà ta sống. Lịch sử là như thế. Sở dĩ vì mọi người đều muốn tôn vinh quốc gia dân tộc mình. Chính vì vậy, khi nghiên cứu lịch sử, thì phải tìm hiểu không chỉ lịch sử nước mình mà còn cả lịch sử nước bạn. Như vậy ngươi sẽ thấu hiểu được đôi bên và có một cái nhìn khách quan nhất. Chà, lời thốt ra từ miệng một Đại Ma Vương như ta nghe không thuyết phục lắm nhỉ.」

Tôi kết thúc.

Tôi toan bảo nhóm Magnus ra ngoài thì hình ảnh Godama đang quằn quại trên sàn đập vào mắt tôi.

「――À, phải rồi. Julius này. Ngươi từng nói là rất ghét ta nhỉ?」

「Ồ?」

「...」

Nghe vậy, Diablo liền phản ứng. Đôi chân này của Souei cũng khẽ giật giật.

「Ư, không… cái đó...」

Mồ hôi túa ra đầm đìa trên gương mặt điển trai của Julius khi cậu ta đang tìm lời bào chữa.

Fufufu.

Tôi đã cố lờ đi những lời đó, nhưng trong lòng vẫn tổn thương lắm đấy.

「Dù là ta thì cũng tổn thương khi bị hét thẳng vào mặt như thế đấy.」

「Đó chỉ là… nghệ thuật diễn thuyết thôi...」

Hai mắt Julius đẫm lệ.

Thôi trêu tên nhóc này thế là đủ rồi.

「Ta đùa thôi. Ngươi được tha mà. Nhưng với một điều kiện.」

「Điều kiện ạ?」

「Phải. Chăm sóc thứ này.」

Đoạn tôi trỏ vào Godama.

Khuôn mặt Julius thoáng nhăn lại, nhưng rồi cũng đồng ý ngay tắp lự.

「Các ngươi đều chịu trách nhiệm liên đới thì tiện thể đem hắn tới các học viện khác luôn. Đây sẽ là hình phạt của các ngươi, cứ thay phiên nhau hằng năm mà làm. Và bất cứ kẻ nào khờ khạo sẽ thay đổi ý định sau khi thấy thứ này. Một mũi tên trúng hai đích nhỉ?」

Rosalie và ba người kia khó chịu ra mặt.

Rất tốt.

Tôi vừa tống khứ được cục nợ này, vừa trừng phạt đám nhóc.

Hoan hô.

Kế đó, tôi phát lệnh bắt giữ toàn bộ thành viên của “Liên minh Giải phóng Nhân loại”, vì dường như chúng rất cực đoan.

Thuộc hạ của Souei đã nhận lệnh và sẽ hoàn thành sớm thôi.

Và tôi sẽ tống chúng qua cho Laplace, nhân công miễn phí tội gì không dùng.

Kiểu gì chúng cũng có ích.

Thế là, nhiệm vụ thanh trừng học viện và loại bỏ lũ gây rối đã hoàn thành.

――Sau này.

Julius, Magnus, Karma và các bạn cùng lớp đã trở thành dũng sĩ huyền thoại lưu danh sử sách rằng đã được chính tay Đại Ma Vương chiêu đãi một bữa ăn.

Một số người, như Marsha đã trở thành anh hùng đích thực, được tôn là nhà tiên phong trong cách mạng ma thuật mới.

Cuộc tẩu thoát của tôi còn là nguồn gốc của không ít giai thoại mới, nhưng chuyện đó để khi khác kể sau.

◇◇◇

Sau khi về Tempest.

Cơ thể Rimurun của tôi đã bị xé làm đôi không thương tiếc.

Vì là slime nên chỉ đơn thuần là tách thành hai phần nhỏ hơn thôi… Nhưng nghĩ tới việc cơ thể của mình bị chia năm xẻ bảy cũng chẳng vui tí nào.

「Cái này là… ưʍ...」

「Không! Là do Shuna không chịu buông ra mà!」

Thật không ngờ Shuna có thể đọ sức lại Shion cực trâu bò đấy.

Nhưng hơn hết, tôi vẫn rất sốc khi cái cơ thể siêu bền của mình lại bị xé làm đôi.

Tuyệt đối không được trêu vào hai người họ.

Tôi tự nhủ với lòng mình.

Nhân tiện, tôi đã hấp thụ hai phần cơ thể Rimurun để trở lại bình thường.

Shion và Shuna trông có vẻ hơi buồn, chắc lần sau tôi sẽ tặng họ một con búp bê vậy.

◆◆◆

Diễn đàn Về sự phát triển của Ma thuật và Khoa học lần thứ 8 được tổ chức tại thành phố học viện Ingracia.

Mai đã có một bài diễn thuyết tuyệt vời.

Sau mười năm ròng miệt mài nghiên cứu, có vẻ cô ấy đã tìm ra cách để ổn định “Dị Môn”.

Trong khi ngồi nghe, tôi nghĩ bụng『Lần sau đến thế giới khác chắc vui lắm nhỉ』. Suỵt, bí mật đừng có bật mí đấy.

To be continued?

Ghi chú

[Lên trên]

異世界への門: Dị thế giới (chi) môn/Cánh cổng đến thế giới khác - Different Gate

異世界への門: Dị thế giới (chi) môn/Cánh cổng đến thế giới khác - Different Gate

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.