Chương trước
Chương sau
‘Quá sức hoang đường――’

Ý nghĩ ấy nổi lên từ tận đáy lòng Ma Vương Ruminas Valentine.

Kế hoạch gϊếŧ Dagruel bằng một chiêu mạnh nhất đã đổ bể.

Với quyền năng nghịch đảo cả sinh tử của Phước lành Tử vong, Dagruel đáng nhẽ phải chết.

Nhưng rốt cuộc, hiệu ứng tử vong tức khắc không kích hoạt, tuyệt chiêu của Ruminas vô dụng toàn tập.

Vào khoảnh khắc ấy, Ruminas đã lờ mờ dự đoán được kết cục này.

Trận đấu tay đôi giữa Albert và Grasword vẫn tiếp diễn.

Không ai chịu lùi bước trước đối phương, thoạt nhìn cứ tưởng như cân tài cân sức. Tuy nhiên, qua con mắt của Năng lực Tối thượng『Sắc Dục Vương Asmosdeus』, ta lại thấy một viễn cảnh hoàn toàn khác.

Để chống lại khối năng lượng khổng lồ mang tên Grasword, Albert phải điều phối năng lượng đến mọi cơ quan trọng yếu.
Sinh lực tiêu hao không nhiều, nhưng chênh lệch về tổng năng lượng đã dự báo trước kết quả của cuộc chiến.

Nói cách khác, thế trận sẽ ngã ngũ trước khi lưỡi kiếm của Albert chém hạ Grasword.

Albert nhất định sẽ thất trận.

Nhưng cũng chẳng trách Albert được. Đúng hơn, còn phải khâm phục kiếm thuật cừ khôi của Albert khi có thể đọ lại cả Kiếm Vương.

Bỏ qua chênh lệch năng lượng, luận về tài nghệ kiếm pháp thì Albert trội hơn hẳn.

Tuy nhiên, chừng đó vẫn chẳng thể nào xoay chuyển được tình hình.

Cứ đà này, thất bại của Albert chỉ là còn là vấn đề thời gian.

◇◇◇

Ở bên kia chiến tuyến, cuộc đối đầu giữa Adalman và Fenn cũng ngày một khốc liệt.

Chàng thanh niên với mái tóc đen vận bộ đồ tư tế đen tuyền, đối mặt với tên khổng lồ gầy nhom với Gleipnir trên tay.
Adalman đã chiếm hữu và hợp thể với Tử Linh Long Wenti, khiến cho mức năng lượng của ông tăng vọt.

Tuy vậy, vẫn chưa đủ thu hẹp được khoảng cách, bởi Fenn trước mặt Adalman đã sánh tầm với cả Chân Long.

Qua đôi mắt có thể định lượng được sinh lực của Ruminas, mức chênh lệch ấy khủng khϊếp đến tuyệt vọng.

Đối đầu với Fenn, kẻ được xưng tụng là Đấu Thần, là Quyền Vương, Adalman vẫn còn trụ lại được đã là một phép màu rồi.

Hàng loạt những đòn quật, đấm và khóa khớp liên tiếp được tung ra.

Khóa khớp khá vô dụng, bởi thể sống tinh linh có thể hồi phục hoàn toàn thương tổn vật lý ngay tắp lự.

Chặn đòn không được, nên Adalman liền khéo đổi thế quật ngã đối phương. Nhưng ông không ngờ cú quật vốn là một chiêu tự vệ, lại đả thương được Fenn.
Tức là, ông đang câu thời gian.

Adalman hiểu rõ giới hạn của bản thân, nên ông đã nhắm đến một cuộc chiến dài hơi nhằm bào mòn sức lực của đối phương chứ không vì chiến thắng.

Nhưng, ông vẫn tập trung cực độ tựa hồ đang bước đi trên băng mỏng.

Trong mắt Ruminas, cô thấy Adalman đã chặn đòn của Fenn bằng cách bỏ qua phòng thủ và tập trung năng lượng vào một điểm.

Để bù lại chênh lệch mật độ năng lượng, Adalman đã chiến đấu bằng cách dồn toàn bộ sức mạnh vào một điểm.

Kỹ thuật ấy xứng đáng gọi là tuyệt đỉnh.

Nhưng mà cũng không kéo dài được lâu, Ruminas dám chắc Adalman sớm muộn cũng sẽ chiến bại.

Và cả Shion.

Cô gái đã gục ngã và vùng dậy trước mặt Dagruel không biết bao nhiêu lần.

Bóng hình ấy gợi Ruminas nhớ đến Chloe, vị dũng giả đã cứu mạng cô năm xưa.

Máu đỏ ròng ròng chảy xuống từ đầu Shion. Vết thương cũ vừa khép miệng đã bị vết thương mới chồng lên.

Shion chẳng thể chạm tới nổi một cọng tóc của Dagruel, ngược lại đòn phản công của Dagruel đã khiến cô trọng thương.

Dẫu vậy, Shion vẫn không ngừng đứng lên thách thức Dagruel hết lần này đến lần khác.

「Á, đại tỷ. Xin hãy dừng lại!」

「Shion tỷ! Chị không đánh lại ông già đâu――」

「Ng-Nguy hiểm lắm! Cứ đà này, Shion tỷ sẽ…」

Lúc đầu, đám con của Dagruel cũng vô cùng hoang mang.

Nhưng nửa chừng, họ đã vượt qua được do dự và,

「Uooooooooo! Ông già! Bọn này sẽ làm đối thủ của ông!」

「Không còn cách nào khác. Tôi sẵn sàng rồi!」

「Em nữa em nữa! Rồi em sẽ được khen!」

Nói xong, họ bước đến đối mặt với Dagruel.

Và rồi, cả ba ăn hành sấp mặt, nằm đo sàn, không ngóc đầu lên nổi.

Cũng may cả ba đều là ma nhân mạnh mẽ. Chứ không là ngủm từ lâu rồi.

Nhưng cũng chỉ đến đó. Đứng trước sức mạnh tuyệt đối của Dagruel, tất cả đều là vô dụng.

(Quá sức hoang đường. Không đời nào chúng ta có thể giành được chiến thắng. Ngay bản thân mình cũng chỉ tiến xa được đến đây thôi sao――)

Bỗng, truyền đến tai Ruminas đang nản chí,

「Công chúa, đường rút lui đã sẵn sàng ạ――」

Là một lời thì thầm.

Dường như “Thất tinh hiền giả” đang chỉ đạo tiền tuyến đã lặng lẽ chuẩn bị một lối thoát bí mật.

Họ đã dự trù được thất bại và quyết định đặt tính mạng của bản thân lên hàng đầu.

Nhất định――

Phải, nếu là Ruminas khi trước, cô nhất định sẽ rút lui không do dự.

Có nghĩa lý gì khi tham gia vào một trận chiến mà mình chẳng có bất kỳ cơ may chiến thắng nào chứ.

Đất nước có thể gây dựng lại, cớ sao phải cố sống cố chết cho bằng được.

Ruminas và tộc quyến cô có tuổi thọ vĩnh cửu, chẳng có lý gì phải liều mạng ở đây.

Nhưng――

(Được không? Liệu rút khỏi đây có phải là lựa chọn đúng đắn?)

Ruminas lưỡng lự.

Sở dĩ, Shion vẫn còn trụ lại được là nhờ có Ruminas.

Nhờ vào kỹ năng cường hóa năng lực, dù dính vết thương chí mạng cô vẫn có thể hồi phục được……

Chính năng lực của Ruminas đã đẩy khả năng hồi phục của Shion lên đến cực hạn.

Nếu Ruminas thoái lui lúc này, Shion nhất định sẽ bỏ mạng.

(Bỏ lại tiên phong và chạy trốn một mình? Thật đáng hổ thẹn, bộ dạng thảm hại như thế, ta làm sao có thể chấp nhận!

Bổn công chúa đây, chính là “Nữ hoàng Ác mộng” cơ mà!!)

Và, Ruminas đã hạ quyết tâm.

「Không. Ta sẽ không rút lui. Nếu chẳng hay ta bỏ mạng tại đây, thì hãy chọn ra đức vua kế vị từ trong Thất Vương.

Bổn công chúa đường đường là một Bát Tinh Ma Vương.

Sao có thể làm một việc nhục nhã như thế, phải chứ?」

Cô nói cùng một nụ cười quyến rũ trên môi.

Một nụ cười yêu kiều, chẳng hợp với gương mặt của cô gái trẻ tẹo nào.

“Thất tinh hiền giả” nghe vậy liền tròn mắt ngạc nhiên.

Những lời lẽ đầy khoa trương của vị chủ nhân luôn ưu tiên tính mạng lên trên hết ấy đã làm họ chấn động.

Nhưng đồng thời―― họ cũng nghiệm ra sâu sắc.

Phải, cúp đuôi chạy trốn thì thật hổ với danh “Nữ hoàng Ác mộng”.

Bởi vì cô chính là công chúa ma cà rồng tao nhã và thanh lịch.

「Thần xin mạn phép khước từ mệnh lệnh đó.」

「Đúng vậy.」

「Chúng thần nguyện theo người đến cùng trời cuối đất.」

Lần đầu tiên, “Thất tinh hiền giả” làm trái lệnh Ruminas.

Tuy rất ngạc nhiên nhưng cô không hề bất bình hay bối rối.

Ngược lại, cô lại thấy vui sướиɠ dâng trào.

「Fuu, đám ngốc này. Thế thì khẩn trương cường hóa kết giới đi! Mau lên, lũ đầu đất!」

Ruminas hân hoan ra lệnh.

『Như ý ngài! Bảo vệ thành phố xin cứ giao cho chúng thần――』

「Hừm. Thay đổi thuộc tính của kết giới bằng thuật Thánh Ma Nghịch Đảo.

Đừng để quân đoàn thiên sứ đặt chân vào Thánh Đô! Cứ tiếp tục câu giờ, Ma Vương Rimuru nhất định sẽ phái quân chi viện.」

「――Công chúa, người có tin vào Ma Vương Rimuru…?」

「Hừ! Ta không tin hắn. Nhưng――

Bọn họ đã liều mình chiến đấu với niềm tin tuyệt đối vào chủ nhân của mình. Chừng đó chưa đáng để chúng ta đặt lòng tin ư?」

Nghe thế, “Thất tinh hiền giả” liền đưa mắt nhìn lại chiến trường.

Các thuộc hạ của Rimuru không chỉ đơn thuần đang câu giờ.

Lúc ngày đây, họ đang không màng đến tính mạng của bản thân để kéo dài thời gian, mặc dù chẳng thể xoay chuyển được cục diện.

Quyết tử vì tổ quốc thì còn hiểu được, đằng này họ lại hy sinh thân mình vì một đất nước đồng minh.

「Quả thực… ‘Lòng tin’―― Cụm từ mà chúng ta đã lãng quên tự bao giờ.」

「Vậy thì, bắt đầu chiến lược nào.」

「Cầu cho người bình an vô sự, Công chúa!」

“Thất tinh hiền giả” nhất loạt cúi đầu, rồi rời đi.

‘Liệu có ổn không?’ Ruminas thoáng do dự trong tâm.

Nhưng cô không hối hận.

Trước mặt cô, Shion lại một lần nữa vùng lên.

Dù có gánh chịu bao nhiêu thương tổn, cô vẫn sẽ một lần nữa trỗi dậy.

‘Đúng vậy, mình, mình phải làm điều duy nhất mình có thể làm!’ Chính vì thế, lúc này Ruminas sẽ dốc hết sức hỗ trợ Shion――

「Ôi chà, ta thân chinh đến đây vì lờ mờ cảm nhận được sự thức tỉnh, nhưng xem ra lại tệ quá chừng.

Hay là… ỷ được bảo vệ nên ngươi vẫn thấy yên tâm?

Đã vậy, ta sẽ dứt điểm con ruồi nhặng phiền phức kia. Có thế ngươi mới khá hơn được.」

Lời lầm bầm của Dagruel lọt vào tai cô.

Mất một lúc cô mới hiểu ra ý nghĩa của nó.

「Dừng-Dừng tay!」

Shion hốt hoảng gào lên, nhưng đòn tấn công của Dagruel đã khiến cô phải câm nín.

Mạng cô vẫn chưa tận, nhưng cũng ngắc ngoải rồi.

Khẽ liếc nhìn cô, Dagruel phủi lưng quay đi, hướng về phía Ruminas.

Ruminas đã chuẩn bị tinh thần.

「Được lắm, Dagruel. Đến phiên bổn công chúa làm đối thủ của ngươi!」

Ruminas thủ thế với Dagruel.

Câu vừa rồi, chính bản thân cô cũng thấy nực cười.

Trong mắt Dagruel, cô còn chẳng bằng rác rưởi huống chi là đối thủ cơ chứ.

「Hừm. Bản lĩnh đấy, Ruminas. Lòng kiêu hãnh của một Ma Vương không chỉ để phô trương nhỉ.」

Trước những lời của Dagruel, cô cười nhạt.

Cái lòng kiêu hãnh rẻ rúng ấy, cô chẳng cần. Thực ra, Ruminas chỉ không muốn phản bội Shion mà thôi.

(Lạ nhỉ. Ta chỉ vừa mới gặp cô ta chưa lâu, không như Chloe.

Đối đầu với Dagruel, ta chẳng hề có cửa thắng.

Nhưng tại sao ta lại không bỏ chạy?

――Lẽ nào ta cũng thầm cầu mong? Rằng sẽ có ai đó dang tay cứu vớt.

Ứớc muốn ấy, thật là viển vông.)

Cô đã tỉnh ngộ.

Bỗng, hình bóng con rồng đen vô tư ích kỷ ấy bất chợt lướt qua đầu cô.

Một nụ cười thoáng nở trên môi cô.

Dagruel thấy Ruminas có vẻ là lạ, nhưng gã lẳng lặng lờ đi――

「Vậy, TA TỚI ĐÂY!」

Dứt lời, nắm đấm của gã tung thẳng vào mặt Ruminas.

Nỗi sợ hãi bóp nghẹt linh hồn tê dại của cô. Nhưng cô vẫn cương quyết đương đầu.

Bởi cô cũng chẳng thể né tránh.

Nhận ra hiện thực nghiệt ngã ấy, Ruminas tự giễu chính mình.

(――Thật không giống. Liều mạng cho đến phút chót. Thật không giống mình chút nào…)

Nhưng cô chẳng hề bất mãn, trái lại còn ngẩng cao đầu đầy tự hào.

Chí ít, cô đã giữ vững niềm kiêu hãnh của một Ma Vương, hãnh diện khi thách thức kẻ mạnh mà không hề quay đầu.

Chí ít, trong thời khắc cuối cùng này, cô chỉ mong được tự tay bóp cổ cái con rồng xấu xa xấc xược đáng ghét ấy――

Dòng suy nghĩ của Ruminas dừng lại.

Ngay trước khi nắm đấm của Dagruel chạm tới mặt Ruminas.

Thời gian đã đóng băng, bởi Velzard.

Thình lình.

Một chuyện bất ngờ xảy ra.

――Cú đấm đầy uy lực nuốt trọn tầm nhìn của Ruminas.

Bỗng bị một cánh tay đen sạm vươn ra bắt lấy.

Đòn tấn công khủng khϊếp của Dagruel đã bị chặn đứng bởi kẻ vừa đột ngột xuất hiện bên cạnh Ruminas.

Và,

「Kuahahaha! Ta, đã đến!」

Kẻ đó phá lên cười, giọng oang oang.

Tuy nhiên, hiện giờ thời gian đã ngừng trôi, nên không ai có thể nghe được câu nói ấy.

Ngoại trừ Dagruel.

Không, cả Ruminas nữa.

(Hắn đã đến!!)

Tâm trí Ruminas vẫn hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cơ thể lại cứng đờ như tượng.

Trong lúc tâm trí còn đang rối bời, giọng của Veldora đã lọt vào tai Ruminas――

(Cái gì, mình không nói được!? Thời gian đã dừng lại…? Nhưng do kẻ nào làm?)

Cô toan gào lên nhưng cổ họng nghẹn ứ chẳng thể phát thành lời.

Trấn tĩnh lại, cô mới nhận ra toàn thế giới đã ngưng đọng.

(Đúng là vô tư! Dù thế giới đã đóng băng, mà hắn vẫn thoải mái như thế――)

Kỳ lạ thay Ruminas vẫn suy nghĩ được.

Đồng thời cũng trớ trêu thay. Nỗi sợ bùng nổ trong khoảnh khắc đứng trước ngưỡng cửa của cái chết bỗng chốc tan biến tự khi nào, trong thâm tâm cô chợt thấy nhẹ nhõm.

(Không! Không đời nào mình lại an tâm chỉ vì sự có mặt của tên Veldora đó―― Không đời nào có chuyện đó!)

Cô cố đè nén cái cảm xúc khó lý giải trong lòng, và tập trung vào hiện tại.

Không có ánh sáng, cho nên cô chẳng nhìn thấy gì trong thế giới ngưng đọng.

Tuy nhiên, Ruminas vẫn lờ mờ nắm được tình hình nhờ vào siêu tri giác.

Duy chỉ có Veldora và Dagruel là cử động được thoải mái.

Cô chậm rãi nghe lỏm cuộc đối thoại giữa hai người,

「Cái… gì…? Mãi ta mới canh được thời cơ để xông vào giải cứu… ấy thế mà thời gian dừng rồi á.」

「Ồ, ra là Veldora. Căn giờ chuẩn đấy, nhưng xin chia buồn với ngươi.

Mà nói vậy chứ không phải ta làm đâu đấy.」

「Unuuu, ta biết. Kẻ đủ sức làm chuyện này, chỉ có thể là tỷ ấy.

Thường thì hai giây là quá đủ rồi, nhưng bả lại có cái tật dừng thời gian lâu chả vì lý do gì.」

「Chà, chẳng ai lại đi dừng thời gian quá lâu. Nếu đối phương cũng di chuyển được trong thế giới ngưng đọng thì làm thế có nghĩa lý gì chứ.」

「Phải đấy. Ta có khuyên mấy lần rồi, nhưng bả toàn bỏ ngoài tai. Mà, đằng nào ta cũng chẳng quan tâm. Bả toàn chơi ác kiểu dừng thời gian mỗi khi tới giờ phạt… mà thôi bỏ đi.

Có chuyện khác quan trọng hơn――」

「Hửm, là gì?」

「Ừm. Ta muốn làm lại màn xuất hiện cho khớp giờ.

Để gây ấn tượng với Ruminas thì ta cần phải cool ngầu tí ấy mà.」

「… Ta có thể biết lý do không?」

「Kuahahahaha! Đơn giản mà! Hồi xưa ta có trót gây tội.

Nên là Ruminas ghim ta dữ lắm.

Bởi vậy, ta tính khiến cổ mắc nợ ta bằng màn giải cứu tuyệt vời để xí xóa chuyện cũ.

Kukukuku. Vì thế nên ta mới phải núp một góc ngồi rình.

Nói thiệt, chờ cho ngươi điên tiết làm ta sốt ruột lắm đấy.

Chưa hết…

Đúng cái lúc cơ hội vàng tới thì bà chị nhà ta lại làm hỏng chuyện.

Là vậy đấy. Nhờ ngươi lần này nhé?」

‘Hầy――’ Ruminas khẽ nghe thấy tiếng thở dài ngao ngán của Dagruel.

Chính cô cũng vậy.

(Con thằn lằn thối tha! Ta nhất định phải bóp chết hắn!!)

Lửa giận bùng lên, Ruminas mặt đỏ phừng phừng.

Nếu bây giờ mà cử động được, cô nhất định sẽ cho ngay một đá vào mặt hắn.

‘Biết đâu, cơn giận sẽ giúp mình di chuyển được thì sao?’ Nghĩ bụng, cô thầm rủa Veldora.

Veldora không ngờ Ruminas vẫn nghe được trong thế giới ngưng đọng, anh lại sơ suất rồi.

“Cứ đợi đấy, rồi mi sẽ biết tay ta!” Ruminas tự thề trong tâm.

Ngay khi Dagruel tính mở miệng trả lời Veldora, có một người đang khóc nhọc dốc chút hơi tàn để gượng dậy.

Đó là Shion.

Cặp mắt cô đỏ ngầu in hằn những tia máu, vết thương trên người vẫn còn chưa khép miệng.

Nhưng kỳ lạ ở chỗ lại không có máu chảy ra.

Giữa bầu không khí khó xử, Shion đã đứng thẳng dậy.

Hửm? Dagruel trố mắt nhìn cô.

「Shion hử. Ngươi có thể di chuyển trong thế giới ngưng đọng…?

Hừm,『Đố kỵ』đã biến mất. Đây là, ra vậy――」

Veldora bỗng chốc ngừng lại, cơ hồ vừa nhận ra gì đó.

Ngắt lời anh,

「――Ng-Ngài Veldora… h-hắn là… con mồi của tôi. Ng-Ngài có thể nhường hắn cho tôi không?」

Shion buông những hơi thở nặng nề, lấy kiếm chống xuống để trụ vững, đánh tiếng hỏi.

Veldora nheo mắt nhìn cô,

「Ta hiểu rồi, được. Ta sẽ cho ngươi mượn một phần sức mạnh của ta. Đánh cho thỏa thích đi!」

Anh đáp.

「Đ-Đa tạ ngài――」

Thấy Shion lảo đảo như sắp ngã, Veldora liền đỡ lấy cô.

Và, năng lượng của Veldora tuôn ra như suối, chảy vào người Shion.

「Hư! Ta đã bảo là sẽ cho ngươi mượn mà, tem tém chút coi (chắc đi đòi Rimuru lại sau vậy…).」

Veldora bí xị lầu bầu, trong khi thần sắc Shion dần tươi tỉnh trở lại.

Những vết thương đề đã lành lại, đến bộ đồ tơi tả chẳng biết từ khi nào đã trông tốt như mới.

Dagruel nhướng mày lờ đi, im lặng khoanh tay đứng chờ Shion.

Và rồi――

《Cá nhân: Shion trải qua quá trình tiến hóa năng lực, nhận được Năng lực Tối thượng『Bạo Ngược Vương Susanoo』.》

Tựa hồ không hề bị ảnh hưởng bởi thế giới ngưng đọng, “Giọng nói của Thế giới” vang lên thông báo.

Vào thời khắc ấy, Shion đã thức tỉnh sức mạnh tối thượng.

「Đã để ngươi đợi lâu. Thể theo ý muốn của ngươi, giờ ta sẽ mang đến trò vui đây.」

「Hừm. Ngươi đã có thành ý thì ta đành nhận vậy.」

Cả hai gật đầu đắc chí và một lần nữa đối diện với nhau.

Trong thế giới ngưng đọng mịt mờ tựa sương mù, trận chiến giữa Shion và Dagruel bắt đầu.

◆◆◆

Trong khi đó――

(Cơ mà, đáng nhẽ phải đến phiên mình mới đúng chứ…)

Không một ai để ý tới nỗi phiền muộn của Veldora.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.