Sau khi Chloe chia tay Hinata và Ruminas, cô trở về với Yuuki.
Trước khi lên đường, cô tháo chiếc vòng cổ của mình và trao lại chi Hinata.
「Đây là...?」
「Một mảnh trang bị của em. Nó được chuyển qua cho em khi linh hồn chúng ta hợp nhất... Vậy nên từ đầu nó là của chị, đúng không?」
Chiếc vòng cổ là một trang bị tinh linh.
Nó được Rimuru làm ra từ việc sao chép lại bộ trang bị tinh linh và được giao cho Hinata.
Vì được gắn kết với linh hồn Hinata nên khi cô hợp nhất với Chloe, nó cũng được gửi về quá khứ.
Từ đầu nó đã là một trang bị cấp Huyền Thoại nhưng nhờ hấp thu năng lượng từ Chloe trong suốt hành trình nên nó đã càng phát triển thêm nữa.
Hiện giờ đây đã là một trang bị cấp Thánh; Trang bị tùy thân của Chloe.
Hinata đắn đo về việc này. Đúng là vậy, Khi họ còn là một, Hinata có thể dùng được nó. Tuy thế, vật này đã được chia sẻ với Chloe trong hàng năm trời.
Thêm nữa, Hinata đã mất đi hầu hết sức mạnh ban đầu nên sẽ không thể chịu được việc triệu hồi bộ trang bị dù trong giây lát.
Vì vậy, cô thở dài,
「Cho em đấy, Chloe. Chị giờ không dùng nổi nó nữa.
Ngoài ra, nó còn được Rimuru-sensei của em làm nữa.
Nó hợp với em hơn」
Hinata nở một nụ cười ấm áp vào trả lại chiếc vòng.
Chloe nhận lại, giữ chiếc vòng trong bàn tay và đưa lên ngực.
「Huh... sensei đã làm thứ này sao? Vậy ra...
Từ trước tới nay chính sensei đã bảo vệ em sao...」
「Khi chị gặp Rimuru, chị sẽ nhắn với cậu ta là em vẫn khỏe nhờ chiếc vòng này.
Nên hãy giữ lấy nó đi. Đâu phải tự nhiên mà nó được gọi là y phục của Anh Hùng nhỉ?」 「Cảm ơn... Em sẽ trân trọng nó」
Chloe gật đầu, đáp lại với một nụ cười.
Hinata cũng gật đầu lại.
Hai linh hồn đã cùng nhau chiến đấu bấy lâu nay giờ đã đường ai nấy đi.
Chloe trân trọng cúi chào, lặng lẽ mở cửa, và đi mất.
Cô không nói lời nào với những đứa trẻ kia.
Với Chloe, không ai có thể thay thế bốn người họ được.
Cô thực lòng muốn gọi họ đến và ôm chầm lấy họ.
Nhưng không phải lúc này.
Khi thế giới này thoát được sự hủy diệt, cô sẽ làm thế. Và khi đó, cuối cùng cô cũng sẽ được giải phóng.
Vậy nên cô sẽ không mềm lòng.
Cô sẽ không gặp Rimuru và cũng không gọi bốn đứa trẻ đến.
Giờ đây cô vẫn đang phải chịu lời nguyền của Yuuki.
Cho đến tận cùng, cho đến khi nào cô chưa được giải thoát khỏi lời ngyền này, cô không thể nào buông thả được. Gặp lại bạn cũ chắc chắn rất mất thời gian. Dù cô có chút tự do nhưng rời khỏi Yuuki quá lâu là không nên.
Ba mệnh lệnh của Yuuki là xiềng xích đầy quyền năng trói buộc cô.
Dù hắn chỉ được phép giao cho cô những mệnh lệnh cụ thể nhưng cô vẫn buộc phải phục tùng hắn.
Có khi, Yuuki đã biết rằng Chloe đã thức tỉnh thành một Anh Hùng thực sự.
Dù Yuuki không bao giờ ra lệnh mà không cẩn thận xem xét hậu quả nhưng vẫn có thể hắn sẽ ra lệnh cho cô phải đấu với Ruminas.
Đó là lý do cô chỉ có thể hành động sau khi xét tới mọi khả năng.
Khi rời đi, Chloe giải phép của mình.
Không ai để ý nhưng cô đã làm chậm dòng chảy thời gian suốt từ nãy đến giờ.
Từ khi Hinata và Chloe thức tỉnh mới chỉ ba phút đồng hồ trôi qua. Có lẽ Ruminas đã để ý nhưng cô ấy không nói ra.
Điều duy nhất làm Chloe lo ngại là Yuuki.
Thế giới này bị hủy diệt là do những việc Yuuki đã làm.
Các thế lực trên thế gian này đang chuyển mình và có cả những thế lực đối nghịch được sinh ra.
Dù sức mạnh của Chloe đã vượt xa so với trước đây.
(Lần này ta sẽ đánh bại được ngươi! Không, lần này ta sẽ bảo vệ được nó!!)
Cô hồi tưởng lại tương lai mà cô phải bất lực không thể bảo vệ được gì hết.
Lần này cô đã thề sẽ đánh bại Yuuki và bảo vệ thế giới này.
Cô cầu nguyện và rời đi.
Cô chính là kẻ được gọi là Anh Hùng chân chính.
Cô đã được khai sinh, đã thức tỉnh và đã hạ quyết tâm,
Anh Hùng Chloe bắt đầu nổi dậy.
* * *
Một thiếu niên trẻ tuổi đang thả mình trên một chiếc ghế xa hoa,
Đứng sau cậu là một elf xinh đẹp đang pha trà.
Đang ở trong phòng của Master Hiệp hội Tự do chính là Yuuki và Kagali.
「Anh Hùng Chloe có vẻ đã hoàn toàn thức tỉnh rồi.
Cô ta đã có thêm vài năng lực kinh khủng đến lố bịch rồi nhỉ?
Dù chúng ta vẫn có thể kiểm soát được nhờ kìm hãm năng lực của cô ta lại. Nhưng mà ta thậm chí còn không dùng được tới phân nửa sức mạnh của cô ta nữa.
Nghiêm túc mà nói, chả có gì tốt đẹp hết.
Clayman thức tỉnh thất bại, Rimuru-san thì vẫn sống sờ sờ.
Đáng lẽ ra giờ đã phải loạn hơn nhiều rồi chứ.
Ngươi nghĩ sao, Kazalim?」
Rõ ràng là cậu trai đang hỏi vọng về sau.
「Ngài hỏi tôi à?
Không phải ngài đã kết luận rồi sao?
Kế hoạch thất bại.
Cục cưng Clayman cũng tèo luôn.
Nên cũng hết cách làm các Chúa tể Quỷ bất hòa luôn rồi.
Dù là gán được cho Thánh Giáo phương Tây cái mác vô năng nhưng nhiều người phe ta cũng sẽ phản đối.
Các quốc gia quanh rừng Jura cũng hành động trái ý ta.
Vương Quốc Farmas đáng lẽ ra là nát rồi thì lại được một anh hùng dân tộc thống nhất.
Hắn phải có kẻ nào đó thông thái kinh khủng hỗ trợ thì mới kiểm soát được tình hình nhanh thế.
Hắn ổn định được cả quốc gia và dẹp yên bờ cõi.
Đến cả hoạt động của ma vật cũng bị Tempest kiềm chế.
Các quốc gia quanh rừng Jura giờ đang hưởng thời kì thái bình yên vui chưa-từng-thấy.
Túm cái váy, hoàn toàn ngược với những gì ngài mong đợi」
Kazalim chán nản đáp lại.
「Hey, sao ngươi chọn một cô gái dễ thương vậy mà lại ăn nói cộc cằn thế?
Gu của ngươi à?」
「Đừng đùa vậy chứ. Tôi là Kazalim cơ mà!Đây là vấn đề về mặt hình thức, thưa Master 」
Kagali đột ngột ngắt lời.
Với Kazalim, không, Kagali thì những thứ đó không quan trọng.
Sức mạnh là mọi thứ và chủ nhân của Kagali có nó. Vậy là đủ.
Xã hội loài người thiếu sự hợp tác, đầy đau khổ và tang thương.
Yuuki đã nói vậy, nhưng kế hoạch của cậu ta đã tan tành.
Thế nên cậu ta cứ lẩm bảm mãi "Không phải độ khó là quá cao sao?!" và kiểu vậy trong khi Kagali pha trà.
Không xét đến biểu cảm và giọng điệu, làm chủ được cơ thể của người khác không phải chuyện ngày một ngày hai.
Ngay từ đầu, Kazalim đã không phải kiểu có giới tính gì cả, nhưng dù vậy cũng bị ảnh hưởng đôi chút từ Kagali.
Một vài trong số đó là kĩ năng nấu nướng và pha trà.
Vậy nên trong khi giữ vai trò mà Yuuki yêu cầu, Kazalim, không, Kagali đã dành thời gian để học cách hành xử với con người.
「Ngươi... với một người không đi đánh nhau thì ngươi cũng khá tháo vát đấy.
Mà, sao cũng được.
Nhưng nói thực, mọi chuyện trở nên tồi tệ thế này... làm tim ta nhói đau đấy.
Ta cảm giác như mình đang bốc hỏa đây này」
「Đừng vậy mà!
Thật ra thì, ngài cứ làm đi, miễn tôi không ở đó là được!」
「Con cáo già nhà ngươi.
Yếu ớt và vô dụng, thế mà đến cùng vẫn xảo trá」
「Ngài còn mong gì nữa?
Tôi, với kỹ năng『Người Hoạch Định』của tôi, không thích hợp để đi choảng nhau.」
「Và xét tới sức mạnh của ta cộng với trí tuệ của ngươi, ta chẳng hiểu sao mình lại thất bại được nữa!」
「Đúng thật.
Tôi có một giả thiết: Có thể có kẻ nào đó với khả năng tính toán siêu phàm nhúng tay vào chuyện này」
「Vậy sao? Vậy là đã tới lúc rồi.
Chúng ta sẽ đi về hướng Đông. Mọi người sẽ bỏ trụ sở lại」
「Vậy ổn chứ? Dù ta đã có vị thế vững chắng ở đây sao?」
「Không khác được. Nếu không xóa hết tung tích thì ai biết chúng ta sẽ mất mát thế nào chứ.
Ngoài ra, thế chưa xong đâu.
Chúng ta đã nắm được "Anh Hùng" kẻ có thể gϊếŧ ta」
「Đúng thế... Đúng như vậy
Đã hiểu. Tôi sẽ chuẩn bị để bỏ lại vài tên cán bộ thích hợp.
Còn lại sẽ theo ta về phía Đông. Còn gì nữa không?」
「Yeah. Hết rồi.
Dù ta thậm chí còn có kế hoạch để đi săn Chúa tể Quỷ và phá bọn Nhà Thờ của Ruminas nữa.
Nhưng giờ quá nguy hiểm.
Mà giờ dùng đến Anh Hùng thì lại quá lãng phí. Thế nên là ta phải chạy thôi」
Yuuki ra lệnh di tản căn cứ.
Mười năm ròng hắn đã bỏ ra để gây dựng vị thế cho mình.
Không nghi ngờ gì hết, Yuuki chỉ đơn giản làm thế để ưu tiên cho mục đích của hắn.
Giờ thì kế hoạch của hắn liên tiếp thất bại, không còn cách gì khác, hắn phải bỏ đi thứ gì đó.
Kagali nhận lệnh và rời đi thì hành.
Nhìn cô tơ rời đi bằng ánh mắt băng giá,
「Chết tiệt, Chloe, cứ nghĩ đến mày mạnh hơn tao.
Hơi lãng phí, nhưng tao sợ phải ra lệnh cho mày cấm được dùng sức mạnh của mày chống lại tao」
Hắn lẩm bẩm.
Qua lời thú nhận đó là đủ thấy bọn họ chênh lệch cỡ nào.
Treo trên mặt nụ cười thỏa mãn, Yuuki bắt đầu suy tính.
Con Át chủ bài, đồng thời cũng là lá Joker có thể cho hắn thăng bất cứ lúc nào.
(Thật phấn khích!)
Hắn nghĩ.
Hoàn toàn lờ đi thất bại mới đây, Kagurazaka Yuuki đang thưởng thức tình cảnh hiện tại.
Chỉ bằng việc bỏ cái chức Master này là đã đủ để làm cái thế giới này hỗn loạn rồi.
Và như vậy, kẻ đem hỗn loạn đến thế gian này đã được giải phóng...
* * *
Khi đám trẻ thức giấc Chloe đã đi mất.
Đứa buồn nhất là Alisa.
「Chloe lớn trước tụi mình!
Mình cá là cô ấy làm thế chỉ vì muốn sensei để ý thôi !」
Cô bé bực bội càu nhàu; những đứa khác lại buồn vì lý do khác.
Chúng buồn vì cô đi mà không thèm nói lời từ biệt, nhưng ba cậu bé thay vào đó lại cố dỗ dành Alisa.
Nhìn bọn trẻ, Fritz có vẻ thoải mái vì không cần phải dính đến chúng nữa.
Nhưng cuối cùng,
「Fritz, chúng tôi sắp đi đến Tempest. Tôi muốn anh đi cùng với bọn tôi」
Hinata nói, và còn nhấn mạnh rằng anh phải hành nghề giữ trẻ từ giờ trở đi nữa.
"Vậy là sẽ thế sao", cậu ta thở dài và cuối cùng cũng phải bỏ cuộc.
Nhưng không có nghĩa là mọi thứ đều tệ.
Hinata nói "chúng tôi", nghĩa là cô ấy cũng đi nữa.
Giáo Chủ Nicholas không thể bỏ Thánh Giáo phương Tây mà đi được. Vậy nên, đây là cơ hội để có thêm những kỉ niệm đẹp với Hinata!
Fritz mỉm cười nghĩ.
Hinata đó (Ý là sau khi tách khỏi Chloe) thậm chí còn xinh đẹp và dịu dàng hơn trước giờ thực sự đã là một đóa hoa ngoài tầm đối với các Thánh Hiệp sĩ.
Fritz không thể để Nicholas độc chiếm đóa hoa ấy được.
So với Fritz đang tuổi đôi mươi, Nicholas là một thằng già. Để một người như thế có được Hinata làm tổn thương lòng tự trọng của một Thánh Hiệp sĩ như Fritz.
Họ còn thành lập một lực lượng đồng minh để qua mặt Nicholas nữa.
Cảm nhận được sự ủng hộ chân thành của họ (Thực ra là cố dối lòng rằng họ đang ủng hộ anh),anh chấp nhận yêu cầu đó.
Nicholas đang hờn dỗi vì lại phải xa Hinata.
Oh, và Hinata còn lờ tịt luôn việc tay ai đó đang bị thương nữa.
Cái người đó, với gương mặt khá là hay ho, lườm Fritz chằm chằm.
(Fritz, ta cấm ngươi đυ.ng một ngón tay vào Hinata!)
(Fufu, Nicholas-san, dù ở đây ông là cấp trên của tôi, nhưng đây là việc giữa hai người đàn ông! Tôi không thể tuân lệnh được!)
Và, đó là cuộc trò chuyện không tồn tại giữa họ vì cả hai đều im lặng, và rõ ràng là họ không thể dùng thần giao cách cảm được.
「Nicholas-sama, vết thương của ngài sao rồi?」
Fritz hỏi khi để ý rằng Nicholas đang cố nén vết thương trong tuyệt vọng.
Nhưng anh để ý nó nhờ mùi. Có lẽ Fritz đã phát triển được kĩ năng này khi cố né đòn của Ranga.
「Umph! Kh-không sao.
Quan trọng hơn, lần này phải tuyệt đối bảo vệ Hinata!
Đừng làm tôi thất vọng lần nữa đấy!」
Nicholas né tránh câu hỏi.
Sự thật là: Tối qua khi Hinata, Chloe, và Ruminas đang tâm sự Nicholas đã ôm Hinata cả buổi...
Và khi ông ta đánh bạo chạm vào ngực cô.
Với một nụ cười, Hinata nghiến nát tay ổng. Tất nhiên là ổng không dại gì mà đi kể cho người khác.
Đúng ngay lúc ổng định viện cớ cô mới trở về mà mời cổ vào phòng ổng luôn chứ!
Chính ổng đã làm mất cơ hội của bản thân.
Y hệt mấy đứa trẻ, ông ta không thể nào kìm nén được bản thân thêm được nữa.
Và giờ ổng đang cố giấu cái sự mất thể diện đó bằng việc hùng hổ ra lệnh cho Fritz phải bảo vệ Hinata.
Thực tế thì, họ sẽ đi bằng xe do Chúa tể Quỷ Ruminas chuẩn bị và được các vệ sĩ do chính cô lựa chọn hộ tống. Vậy nên sẽ không có vấn đề gì hết.
Thế nhưng Nicholas vẫn lo lắng.
「Bọn em sẽ ổn thôi, Nicholas. Em sẽ quay về mà!」
Sau cùng, Hinata rời đi với nụ cười trên môi, Nicholas chỉ có thể bộc lộ sự lo lắng của mình bằng...
「Cẩn thận nhé!」
Các hiệp sĩ khác cũng có vẻ chán nản khi Hinata lại đi.
Thế là nhóm bọn trẻ bắt đầu chuyến đi đến Tempest.
Thời khắc liên minh hùng mạnh Thánh-Quỷ thành lập cũng không còn xa nữa.
Nhưng liên minh đó cũng chính là dấu hiệu của sự hổn loạn bắt đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]