Chương trước
Chương sau
Như Rigurdo đã tuyên bố, việc chuẩn bị hoàn tất vào giữa trưa.

Việc chọn những người sẽ đi đến Vương quốc Dwarf cũng ổn thỏa.

Con trai của Rigurdo, Rigur, nằm trong tốp 5 người được chọn. Dĩ nhiên là Ranga cũng đi cùng.

Chà chà! Tôi có nên để Rigur làm chỉ huy không nhỉ?

Dù tôi có hơi lo lắng chút, nhưng chính cậu ta cũng đã đồng ý rồi.

Còn Rigurdo, dường như đã lấy lại được sức trẻ của mình, nên có vẻ là tôi lo lắng hơi quá rồi.

Và như thế, sau khi nhặt lấy hành lý, Ranga cho tôi lên lưng mình.

*Boyoyo— — — n!* Tôi chìm vào trong bộ lông.

Dù bộ lông ấy đã giúp cố định cơ thể. Nhưng tôi vẫn dùng 『Niêm Mịch』.

Những lúc thế này mà không có tay chân thì thật bất tiện quá, nhưng đành vậy, dùng năng lực bù trừ vậy.

Bạn biết đấy, tôi đã bí mật luyện tập điều khiển tơ mà.
Dùng tơ để tiêu diệt kẻ thù! Chẳng lãng mạn sao?

Dù không biết về sau có thể học được kỹ thuật đó không. Nhưng thôi, cứ tiếp tục luyện tập vậy.

Trong hành lý là, tiền và lương thực.

Lương thực đủ cho 3 ngày.

Nếu chuyến đi mất nhiều ngày hơn, thì phải tự săn lấy thực phẩm.

Tuy có thể mang theo nhiều hơn, nhưng tôi không muốn hành lý quá cồng kềnh.

Nếu tôi mà nuốt hết, chả biết có thể mang được bao nhiêu đây…

Nhưng nuông chiều họ quá lại không tốt chút nào.Do chẳng cần phải ăn, nên tôi đã quyết định thế.

Còn về tiền, chúng tôi mang theo 7 đồng bạc và 24 xu đồng.

Đó, tất nhiên, là một số tiền ít ỏi.

Cơ mà, tôi cũng chẳng mong đợi gì nhiều.

Nếu không đủ thì… cứ đến đó đi rồi tính tiếp.

Giờ thì, lên đường nào!

***

Với tốc độ của một Goblin, để đến được Vương quốc Dwarf, phải mất khoảng hai tháng.
‘Con sông lớn Ameldo chảy qua khu rừng.

Men theo con sông, sẽ đến những dãy núi.

Và ở những dãy núi đó, chính là nơi Vương quốc Dwarf tọa lạc.’ họ bảo thế.

Ngoài Đế quốc ở phía đông, Đại lâm Jura được bao quanh bởi nhiều quốc gia.

Dãy núi lớn Canaat nằm ngăn cách giữa hai nơi này.

Vì thế chỉ có ba tuyến đường mậu dịch.

Một tuyến đường là băng thẳng qua lòng Đại Sâm Lâm Jura.

Tuyến khác, khó khăn hơn, đó là đi qua dãy núi lớn ấy.

Cuối cùng là tuyến đường biển.

Thực sự thì, tuyến đường xuyên qua lòng Đại Sâm Lâm Jura là tuyến ngắn và an toàn nhất, nhưng vì vài lý do nên nó không được sử dụng.

Thế nên tuyến đường băng qua dãy núi lớn kia trở thành tuyến đường chính.

Còn về tuyến đường biển, bởi chi phí cao và bởi sự đe dọa của những Ma vật biển, nên nó là tuyến ít được sử dụng nhất.
Lúc này, chúng tôi không có việc gì với Đế quốc cả.

Nên thay vì sang hướng đông của Đế quốc, chúng tôi đi về phía bắc hướng đến dãy núi.

Và cũng không cần thiết phải leo lên đến đỉnh.

Vương quốc Dwarf tọa lạc tại chân dãy núi Canaat, thượng nguồn sông Ame;do.

Thủ đô của họ là một thành phố xinh đẹp nằm trong một hang động thiên nhiên khổng lồ của dãy núi đó.

Đó chính là Vương quốc của Dwarf.

Vì thế, như dự định, chúng tôi đi dọc theo con sông Ameldo về phía bắc.

Đi theo dòng chảy giúp chúng tôi không bị lạc. Nhưng để cho chắc, tôi hiển thị sẵn bản đồ trong tâm trí.

Hướng dẫn, là một người đã từng được cử đến Vương quốc, nên tôi nhờ cậu ta.

Nhưng mấy anh chàng sói này… nhanh quá đi mất! Và chưa có dấu hiệu mệt mỏi.

Cậu ta đang chạy trước tôi.

Nhưng, đàn Hắc Lang (= Lam Nha Lang tộc) được tiến hóa từ Nha Lang tộc này, nhanh quá sức! Chả thấy mệt mỏi gì cả.

Đã ba giờ trôi qua kể từ lúc bắt đầu chuyến đi, chúng vẫn chưa nghỉ lần nào.

Và đừng quên là chúng luôn giữ tốc độ 80km/h đấy.

Chúng thậm chí chẳng quan tâm đến địa hình như thế nào, cứ thế mà chạy thôi. Một người mà lái xe trên địa hình này thì chắc chắn anh ta sẽ bị mệt mỏi do rung lắc mà thôi.

Thật sự dễ chịu một cách không ngờ.

Với tốc độ này, chắc chẳng mất đến một tuần đâu.

Mà, không cần phải quá sức như thế. Tuy là tôi muốn giải quyết vấn đề quần áo với nhà ở sớm, nhưng cũng đâu cần vội thế này.

“O—i! Các cậu không cần phải gắng sức quá đâu!”Tôi gọi với ra.

Chả hiểu vì sao, tốc độ lại tăng lên hơn nữa.

Trong 3 giờ qua, tôi tận hưởng cái tốc độ và quang cảnh trôi vùn vụt qua này, nhưng dần dần, tôi thấy nhàm chán.

Rất khó để trò chuyện bình thường ở cái tốc độ này, may mà tôi có 『Tư Niệm Truyền Đạt』!

Trò chuyện có thể làm cho chuyến đi trở nên thú vị hơn.

Vì thế, tôi kết nối suy nghĩ mọi người lại theo kiểu một Network.

Chà, có nghe được không nhỉ?

“Rigur-kun này. Ai đã đặt tên cho anh cậu thế?”

“A! Ngài không cần dùng kính ngữ sau tên tôi đâu! Về tên của anh trai tôi, ảnh nói một người của Ma tộc đã đặt tên cho mình.”

“Haa? Một Ma tộc đã đến làng Goblin à?”

“Vâng, khoảng hơn mười năm trước rồi. Lúc đó tôi còn là một đứa trẻ… họ nói ông ta đã ở lại làng mấy ngày và thấy anh trai tôi có triển vọng.”

“Hể… chắc hẳn cậu ta là một người anh tốt nhỉ.”

“Vâng! Tôi rất tự hào về anh ấy. Lúc đó tôi đã nói ‘Tôi cũng muốn làm thuộc hạ của Gelmudo-sama nữa!’ đấy.”

“Lúc đó, cậu ta không được dắt theo hả?”

“A. lúc đó anh ấy còn trẻ, nhưng ông ấy đã ra đi với lời hứa sẽ quay lại vài năm sau, khi anh ấy mạnh mẽ hơn.”

“Vậy cơ à. Lần tới người đó quay lại, chắc sẽ rất ngạc nhiên với ngôi làng hiện giờ lắm đây!”

“Vâng! Tuy nhiên, giờ chúng tôi đang phục vụ Rimuru-sama. Nên dù quân đội của Ma Vương có vinh quang thế nào, thì chúng tôi cũng không muốn tham gia nữa.”

“Quân đội của Ma Vương à…? Ta nghĩ mình từng nghe về họ rồi. Mà, mọi người tin tưởng ta nhiều thế à?”

“Như ngài nói. Dù không biết là dạng niềm tin thế nào. Tuy anh trai được đặt tên cũng có tiến hóa, nhưng cũng không đến mức này.

Hẳn nhiên, mức độ tiến hóa rõ ràng khác nhau. Tôi chưa bao giờ mơ rằng sẽ được nghe thấy “Giọng của Thế giới” trong suốt cuộc đời này!”

Các Hobgoblin đang nghe ở xung quanh đều gật đầu đồng thuận.

Cậu ta nói thật đấy à?

Khi nhận được tên, bạn tiến hóa. Và sự tiến hóa phụ thuộc vào người ban tên cho…

Lần sau, nếu có cơ hội, tôi sẽ thử nghiệm.

Quan trọng hơn là, quân đội của Ma Vương.

Nó thực sự tồn tại ở thế giới này!

Liệu Ma Vương có tấn công không… và lúc đó, liệu tôi sẽ theo phe nào???

Mà, Khi nào có tấn công đi hãy tính.

May thay, Dũng Sĩ cũng tồn tại, và nếu ai đó có thể chống lại Ma Vương thì đó chính là người đó.

Đã 300 năm qua rồi, không biết Dũng Sĩ có còn sống không… cũng có thể cô ấy đã chuyển sinh rồi, và đang luyện tập hăng say.

Mà, tạm thời, bỏ qua chuyện đó.

Giờ thì, chủ đề trò chuyện tiếp theo là…

“Ranga! Không phải ta là kẻ thù của cha cậu sao? Ở cạnh ta thế này liệu có ổn không?”

Là câu tôi hỏi con sói đen này.

“Thành thực mà nói, tôi cũng đã từng nghĩ đến chuyện đó.

Tuy nhiên, thắng hay bại trong một trận chiến, là điều không thể tránh được với một Ma vật.

Trong bất kì cuộc chiến nào, kẻ thắng luôn là chính nghĩa.

Kẻ bại trận, chẳng còn lại gì…

Thế nhưng… Thưa Chủ nhân, chúng tôi không những đã được chấp nhận, mà còn được ban cho môt cái tên thực thụ!

Tôi thực lòng biết ơn, và không hề cảm thấy thù hận gì cả!”

“Hừm… chà, nếu muốn trả thù thì cậu đến gặp ta lúc nào cũng được.”

“Fufufu. Từ khi tiến hóa, tôi đã thông suốt hơn rồi.

Trong trận chiến đó, nếu Ngài đánh nghiêm túc, thì chúng tôi sẽ bị tàn sát cả!

Và rồi nguyện ước tiến hóa của cả tộc chúng tôi sẽ tan thành mây khói.

Lòng trung thành của chúng tôi, thưa Chủ nhân, vĩnh viễn không thuộc về một ai khác ngoài ngài!!!”

Nói về chuyện đó…

Thực vậy, nếu tôi bắt chước thành con Hắc xà, tôi có thể xử lý tất cả, nhưng vì khá nguy hiểm nên tôi không muốn làm thế.

Cái tên này, đã quá đề cao tôi rồi.

Mà, tôi cũng chẳng bận tâm gì việc họ hiểu lầm thế…

“Biết gì không… cậu đã trưởng thành hơn rồi đấy!”

“Chân thành cảm tạ!”

Thế là cuộc trò chuyện kết thúc với một cái gật đầu.

Mà, tôi đã gϊếŧ cha cậu ta. Nếu nói không mang hận, rất có khả năng là nói dối.

Nếu cái tên Ranga này có muốn trả thù, tôi cũng rất sẵn lòng đối mặt với cậu ta.

Cho đến lúc đó, cậu ta cần trở nên mạnh mẽ hơn nữa.

Còn bây giờ, dù có nhìn thế nào thì, cậu ta cùng lắm cũng chỉ mạnh ngang với con Hắc xà kia thôi.

***

Và chúng tôi tiếp tục chuyến đi của mình.

Trên đường đi, do không bị Ma vật tấn công hay gặp bất kì sự cố nào, nên chúng tôi cứ đều đặn mà tiến.

Cứ ba giờ là nghỉ 30 phút, và sau 14 giờ đồng hồ, chúng tôi dừng ại nghỉ chân để ngủ trong 7 tiếng.

Tôi đã hỏi, ‘Chúng ta không đi nhanh quá đó chứ?’

“Chúng tôi vẫn ổn! Nhờ đã tiến hóa, nên chúng tôi không cảm thấy mệt nữa.”

Là câu trả lời của Rigur.

“Xin đừng lo cho chúng tôi! Không như Ngài, chúng tôi tuy cần ngủ nhưng không cần nhiều thế!

Còn về thức ăn, cũng không cần ăn thường xuyên, nên đó cũng không phải chuyện nghiêm trọng.”

Và Ranga nói thêm vào.

Khi nhìn những người khác, có vẻ thế thật.

Thế ra tôi là kẻ hay kêu ca và thiếu tinh thần nhất ở đây à.

Chà, nếu ai cũng thấy ổn thì cứ giữ tốc độ này thôi.

Chúng tôi sẽ chạy liên tục 12 tiếng một ngày vậy…, mấy anh chàng này dẻo dai thật đấy!

Và vào buổi tối ngày thứ hai, khi đang dùng bữa,

“Này Gobuta. Còn xa không?”

Tôi hỏi Goblin dẫn đường = Gobuta.

“V-, Vâ—â—ng, tôi nghĩ chúng ta có thể đến nơi vào ngày mai! Ngọn núi trông rất lớn rồi!”

Có vẻ câu hỏi của tôi khiến cậu ta vừa vui mà cũng vừa lo.

‘Mình không cắn phải lưỡi đúng không?’, có lẽ cậu ta lo kiểu như thế.

Nhưng quả thật, đúng như cậu ta nói, phần lớn ngọn núi hiện ra trong tầm nhìn.

Tốc độ di chuyển của chúng tôi khủng thật, mới hôm qua còn chưa thấy ngọn núi nữa là.

Sẵn tiện…

“Mà này, hỏi thế này hơi đột ngột nhưng tai sao cậu lại đến Vương quốc Dwaft thế? Chẳng phải thỉnh thoảng có hành thương đến bán sao?”

Tôi hỏi.

Khi tôi nghe Rigurdo nói về “đất nước” của Goblin, ông ta đề cập đến mấy thứ về các hành thương Kobold.

Viện họ phải mất đến những 2 tháng để đến được Vương quốc Dwarf thì thật lạ.

“Vâng! Với những vũ khí ma pháp và áo giáp, các Dwaft thường mua chúng với giá cao!

Chúng tôi đã được trả bằng các thiết bị… thế nên chúng tôi giúp các hành thương mang chúng về!

Bên cạnh đó, chẳng ai trong chúng tôi có thể dùng các trang bị đó…”

Thực vậy.

Vậy là thỉnh thoảng họ bán những bộ giáp ‘nhặt’ được từ các Mạo Hiểm Giả.

Chắc vì thế, nên họ chẳng còn mấy thứ kha khá.

Và họ lại bán cho các Kobold, những người chẳng thể đánh giá chính xác giá trị của chúng.

Mà, những người bị các Goblin đánh bại, chắc đều là những kẻ mới tập sự bị lạc trong rừng rậm mà thôi.

Nên cũng khó có thể mong đợi họ mang đến thứ gì tốt hơn…

Tuy vậy, chế tạo trang bị cho các Goblin… Tộc Dwarf này, thật là một chủng tộc tốt bụng phi thường.

Hy vọng chúng tôi có thể thiết lập mối quan hệ thân thiện với họ.

Ý tôi là, nếu mọi chuyện tốt đẹp, có thể sẽ tạo được một mối quan hệ thân hữu.

***

Và,

Đã ba ngày trôi qua kể từ khi khởi hành.

Một đồng cỏ trải dài, kéo đến tận chân rặng Canaat.

Và trong một cái hang lớn của dãy núi đó, tọa lạc một thành phố xinh đẹp.

Mẹ thiên nhiên đã tạo ra nó, một pháo đài tự nhiên.

Quốc gia Vũ trang Dwargon.

Chúng tôi đã đến Vương quốc Dwarf rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.