Chúng tôi dừng xe trước một quán cà phê sang trọng xa trung tâm thành phố. Dù đã làm việc này cả tỷ lần trong suốt 2 năm qua nhưng không lần nào là tôi không do dự việc bước chân qua cánh cửa kia mỗi khi tới đây. Đó chỉ là những suy nghĩ cá nhân với lại xét về mọi mặt thì ý kiến của tôi nào có quan trọng tới vậy, tôi cũng chẳng có lựa chọn nào hay hơn. 
- Em có phải vào đó không? – tôi hỏi Hansel. 
- Lần thứ 1000 là CÓ. Giờ thì vào thôi. 
Nói rồi anh bước những bước nhanh và dài vào quán. Tôi thì đứng chết chân một lát rồi mới nhích chân đi vào. 
“Cầu trời phù hộ cho con.” 
… 
- Há há. Lại được gặp tiểu thư Venus. Hân hạnh hân hạnh. 
Jekins nhìn tôi với ánh mắt bệnh hoạn đó như tất cả những lần khác hắn gặp tôi. Nếu không phải vì tôi cần cái “tài” của hắn thì có lẽ tôi sẽ đấm hắn vỡ mũi từ lâu rồi. Tên khốn đó chỉ là một kẻ đứng hạng tép riu trong gia tộc nhưng với cái tài năng mà hắn nắm giữ để đưa hắn lên đứng ở vị trí cao như bây giờ. 
- Lần này là chuyện gì? Nói mau đi ! 
Tôi cố gắng kiềm chế bản thân, để mặc hắn "ngắm nhìn" tôi từ đầu tới chân như cách hắn thường làm. Hắn im lặng nhìn tôi, Hansel không được phép vào phòng khi tôi và Jekins bàn chuyện vì anh không có "giá trị" với Jekins. 
Căn phòng không một tiếng động chỉ có sự im lặng chết chóc đến kinh dị. Tiếng bước chân của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-toi-la-romanov/54088/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.