Năm 2028 
- Hình như chị quên làm gì đó! Một việc rất quan trọng...Nhưng là cái gì mới được cơ chứ? - Caris nói. 
- Chị có chắc không? Bởi vì lần trước em nợ chị năm đồng bạc từ thời "viễn cổ" mà chị vẫn còn nhớ tới bây giờ! - Ed cằn nhằn. 
- Tại em chưa trả nợ nên chị mới nhớ! 
- Ý Ed là chị nhớ dai như đỉa! - Tôi "phán". 
- Em nghĩ em biết chị quên gì rồi! - Chris bước vào phòng khách, trong tay anh là một bịch bia Heineken. 
- Đúng rồi! Tôi quên không mua bia! - Caris reo lên như vừa tìm ra lời giải cho một bí mật động trời nào đó. 
- Không... - Chris cười nhăn nhó và đặt bịch bia xuống bàn khách để mọi người "giải quyết". Anh ngồi xuống bên cạnh tôi trên cái trường kỉ - Hôm nay là ngày chị trả "thằng bé" mười tám tuổi đang chơi game trên lầu đó về nhà và cứu tất cả chúng ta khỏi cảnh bị ăn bám công khai. 
- Đúng rồi! Chị đi làm luôn đây!Tháng 5 năm 2118. 
Tôi nằm dài trên tấm khăn trải picnic, tay trái lướt nhẹ lên đám cỏ vươn cao và những bông hoa đồng nội gần đó. Hơi ấm của ánh nắng chiều hạ sưởi ấm làn da và tất cả những tế bào khác trên cơ thể tôi, cơ thể tôi hoàn toàn thả lỏng. Dễ chịu thật. Sau hơn trăm năm làm “lính đánh thuê” tôi đã học được cách tận hưởng và trân trọng những khoảnh khắc bình yên, viên mãn như thế này. Đáng lẽ ra tôi phải cảm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-toi-la-romanov/1888354/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.