Dù rằng số tiền lương đó là tôi phải tự mình kiếm ra trong tương lai. 
  
Cuộc cãi vã tối hôm đó kết thúc bằng tiếng quát lớn của cha tôi. 
  
Ông dùng tư cách chủ gia đình để quyết định cách phân chia số lương tương lai của tôi. 
  
Một phần tư lương dành cho Phúc Bảo đi học, một nửa lương để dành cho Kiến Quân cưới vợ, còn một phần tư là để làm chi phí sinh hoạt gia đình. 
  
Sự thiên vị đã ngấm vào tận xương tủy của ông. 
  
Dù miệng ông nói rằng Phúc Bảo là ngôi sao xui xẻo, không muốn nhìn thấy nó nữa, nhưng vẫn chừa cho nó một phần tiền để đi học. 
  
Tôi nghe mà tê dại, trong lòng khinh bỉ cười nhạt, tất cả sự sắp xếp này đều phải đợi đến khi tôi thực sự kiếm được tiền đã. 
  
Trải qua bao nhiêu lần bị tổn thương như thế, làm sao tôi có thể tiếp tục thuận theo họ được nữa? 
  
Tôi viện cớ muốn tập trung học hành, xin phép trở lại trường sớm. 
  
Trước mặt chúng tôi, mẹ tôi lấy ra hai mươi đồng, gửi Kiến Quân đi học nghề mộc. 
  
Số tiền tiết kiệm cuối cùng trong nhà bị lục ra hết lần này đến lần khác, cả khoản tiền dành mua quan tài của bà nội cũng đã dùng cạn. 
  
Nhưng không một lần nào số tiền ấy được dùng cho tôi. 
  
Những lời nói về việc tôi phải học giỏi để có một công việc tốt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-toi-la-huong-tinh/3741796/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.