Tôn Noãn Tịch mặt không chút sắc, to mắt nhìn chằm chằm Lục Triển Bách. Có thật sự người này ngỏ ý theo đuổi cô không? Có lẽ trong cô giờ đang loạn nhịp nhưng lý trí lúc này lại đánh bật lại " Không! Không thể rung động thêm một lần nữa!"
Nhanh chóng Tôn Noãn Tịch dựt vội bàn tay vẫn còn ươn ướt máu. Vội chạy vào trong nhà tắm, rửa đi sự sai trái của mình.
Thấy Tôn Noãn Tịch có phản ứng không mấy khác lạ như vậy trong lòng Lục Triển Bách đã sớm đoán được nhưng cũng mất mát đôi chút. Nhẹ nhàng đi đến cửa phòng tắm thấy Tôn Noãn Tịch đang rửa tay, nét mặt có vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi.
Anh cười nhẹ. Tại sao trước kia anh không biết Tôn Noãn Tịch lại xinh đẹp, động lòng người như thế. Tuy rằng có chút kém cạnh những mĩ nhân ưu tú trước kia có ý với anh, họ như những bông hoa có sắc nhưng không hương. Còn cô thì ngược lại, cái cảm giác bản thân muốn bảo bọc trước kia đến nay lại trở thành khao khát yêu thương của anh.
Lần này trở về để làm lại, không phải là để làm mối quan hệ trở nên rắc rối hơn. Muốn cắt đi một đoạn lạnh nhạt này thì cần bản thân chủ động, chai mặt thêm.
Nụ cười nhàn nhạt nở ra nhưng nhanh chóng dập tắt bởi tiếng chuông dưới lầu truyền đến.
Thấy tiếng chuông chủ nhà lúc này là Tôn Noãn Tịch liền chạy xuống mở cửa. Đạp vào mắt là khuôn mặt điển trai của Dương Phong.
Anh ta vừa đi Pháp về, trên người còn thoang thoảng hương hoa hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-soi-hao-sac-tranh-xa-toi-ra/758603/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.