Cô lờ mờ ngồi dậy như thói quen đưa tay lên bàn xem giờ trên chiếc đồng hồ báo thức gần nhất.
Tay Tôn Noãn Tịch vơ loạn soạn không chủ mục đích. Trên bàn hầu hết là không có gì! Chỉ có chiếc điện thoại.
Hừm không có đồng hồ, điện thoại cũng được!
Đưa chiếc điện thoại đến gần rồi nhẹ nhàng mở mắt. Mắt nheo lại khi thấy ánh nắng chói vào xăn phòng mắt trực tiếng dán vào màn hình!
Trên màn hình điện thoại chính là khuôn mặt của - cô - đang ngủ!
Hừ! Tên nào mà dám chụp lén bà lúc bà đi ngủ vậy hả! Lại còn ngạo mạn đi vào phòng bà nữa chứ! Tên này thật hỗn xược nha!
Cô chửi thầm trong bụng định bước xuống giường.
Sàn chạm vào lòng bàn chân cô chuyền đến khí lạnh. Mắt cô mở to, bây giờ mới được tỉnh táo!
Nhưng! Dép cô đâu? Nó ở đâu rồi?
Cô ngó quanh quẩn căn phòng, thật sự không giống căn phòng mà mấy năm cô mở mắt. Trên giường chính là ga tông màu sẫm, cô làm gì thích màu sẫm? Còn 5 cái đồng hồ báo thức của cô nó bay đâu rồi, ở đây láy một xái cũng không có.
Cô lại nhìn đến kệ sách, choáng ngợp. Cô đâu có sưu tầm sách đâu, bàn học cô những quyển sách dạy ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cô lại nhìn đến phía bàn học, quần áo... Đến nhà vệ sinh cũng thấy vừa lạ vừa quen. Có lẽ chưa ăn sáng thì chính là chưa động não!
Cô lò dò đứng dậy quay đầu chính là cửa sổ.
À! Cô là đang ở phòng của Lục Triển Bách!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-soi-hao-sac-tranh-xa-toi-ra/758560/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.