Tôn Noãn Tịch sấu hổ. Hừ! Cuộc đời chưa bao giờ sấu hổ và thẹn với lòng như hôm nay!
Chùm kín cái chăn qua đầu, tên nào đó chết nóng bên trong....
- Đây là của em sao?
- Anh nhìn rồi còn hỏi!
Lục Triển Bách vẫn đều đều tiếng...
- Người như em dù không có chí tiến thủ trong học hành, ít ra cũng có giấc mơ!
Cậu lại gần chiếc chăn. Gõ nhẹ!
- Anh biết em còn non tay, chưa thể vẽ hoàn chỉnh một bộ váy, nhưng như vậy cũng rất đẹp rồi!
Tôn Noãn Tịch từ trong chăn chui ra, nhô nhô cái đầu lên!
- Thật sao? Anh chưa từng khen em đâu đó!
Lục Triển Bách vuốt nhẹ cái đầu mượt suông của Tôn Noãn Tịch nhẹ nhàng gật đầu.
- Tuy rằng so sánh với mẹ em thật không ăn thua!
Trên tay lại suất hiện thêm một quyển sách. Đó chính là các bản thiết kế trang phục đã lâu của mẹ cô. Phải! Cô muốn trở thành nhà thiết kế nổi tiếng như mẹ cô, muốn tỏa sáng đến trang báo nào cũng nhắc đến! Một ước mơ có kẽ quá xa hoa!
Con người có ước mơ trở nên phi thường!
Lục Triển Bách nhẹ nhàng lật từng trang sách một....
- Chúng ta cùng trao đổi về ước mơ của chính mình đi! Anh đã biết về ước mơ của em thì anh phải nói em nghe ước mơ của anh! Có qua có lại mà!
Tôn Noãn Tịch dương cặo mắt to tròn đen nhánh của mình nhìn vào con mắt của người đối diện, Lục Triển Bách lúc này cảm thấy con mắt ấy như soáy sâu vào con ngươi cậu, càng ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-soi-hao-sac-tranh-xa-toi-ra/758534/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.