Chương trước
Chương sau
Tiêu Dĩ Hằng dùng một câu nói để đổi lấy một cú đấm nhanh và mạnh.

Anh bị Lệ Chanh đấm một cú vào mặt, không kịp né tránh, răng cắn vào khóe miệng, đầu lưỡi nếm được vị máu.

Lệ Chanh ra tay đánh người nhưng lại tỏ ra tủi thân như mình bị đánh vậy. Cậu dùng đôi mắt to tròn long lanh trừng trừng nhìn Tiêu Dĩ Hằng, ngực phập phồng dữ dội, nắm tay kêu răng rắc.

"Tiêu Dĩ Hằng!" Lệ Chanh nghiến răng nghiến lợi, "Ai dám đùa giỡn tôi đều sẽ bị tôi biến thành thái giám!"

"Tôi nói sai à?" Tiêu Dĩ Hằng lau vệt máu trên khóe miệng, "Pheromone của cậu đang rò rỉ mà cậu không nhận ra. Đây rõ ràng là dấu hiệu cho thấy cơn sốt omega chuẩn bị đến. Cơn sốt còn được gọi là kỳ phát tình. Trong thời gian này, để thu hút bạn tình, pheromone do omega tiết ra trong cơ thể sẽ tăng theo cấp số nhân, ảnh hưởng đến sinh lý và tâm lý - cậu sẽ thấy kiến thức này trong bài đầu tiên của "Khóa Giáo dục Sức khỏe Toàn quốc", đừng bảo cậu không biết gì nhé?"

Vừa nói xong câu này, Tiêu Dĩ Hằng chợt nhận ra có lẽ Lệ Chanh không biết thật.

Lệ Chanh đã yêu cầu hiệu trưởng miễn cho cậu học Khóa Giáo dục Sức khỏe Toàn quốc ở văn phòng hiệu trưởng nhưng hiệu trưởng không đồng ý.

Cơ mà với tính cách của Lệ Chanh, cậu đã dám trốn cả tiết học chính thì trốn thêm vài tiết giáo dục sức khỏe cũng là chuyện bình thường.

Bị đoán trúng việc trốn học nên sắc mặt Lệ Chanh không khỏi thay đổi.

"Anh... anh nói bậy!" Làn da màu lúa mạch không thể che giấu được vẻ đỏ ửng trên mặt, "Kỳ phát tình một năm hai lần, kiến thức thông thường này tôi vẫn có! Kỳ phát tình lần trước của tôi mới qua không lâu, không thể đến lần tiếp theo được."

Chúa ơi, tại sao cậu lại phải thảo luận với một alpha về thời điểm kỳ phát tình của mình khi nào thì đến?

Lại còn là alpha mà cậu ghét nhất!

Tiêu Dĩ Hằng nhìn cậu với ánh mắt như nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ: "... Cậu chưa từng nghe nói đến chuyện 'kỳ phát tình đến sớm' sao?"

"..."

"..."

"..."

Lệ Chanh: "Mịa!"

Cậu xoay người bỏ chạy, leo thang chạy biến vào trường học, không để lại cho Tiêu Dĩ Hằng một lời nào, chỉ có một bóng lưng vội vã chạy trốn.

Tiêu Dĩ Hằng bị đánh một đấm vô cớ, khóe miệng thấy rõ vết bầm tím.

Anh đưa tay chạm vào khóe miệng, không nhanh không chậm lấy điện thoại ra, chụp ảnh chiếc thang gỗ ở góc tường.

Gửi đến - Hiệu trưởng Từ Vạn Lý.

Không đến một phút, hiệu trưởng Từ gọi đến.

Tiêu Dĩ Hằng bắt máy, giọng điệu bình tĩnh.

"Em chào thầy. Vâng, vâng, tìm thấy ở con hẻm bên ngoài trường học. Em đã kiểm tra rồi, có dấu chân trên đó, có lẽ ai đó đã sử dụng nó gần đây.... Ừm, vâng, em cũng lo là kẻ trộm.... Được, em sẽ đợi ở đây cho đến khi bảo vệ dọn cái thang đi."

Không biết hiệu trưởng nói gì đó bên kia điện thoại.

Khóe miệng Tiêu Dĩ Hằng khẽ nhếch lên, nói nhỏ: "E rằng chỉ tăng cường an ninh thôi là chưa đủ, đây là điểm mù, hôm nay dọn thang đi, ngày mai người ta có thể mang thang mới đến."

Chàng trai nhìn lên bức tường cao của trường.

Gạch đỏ ngói đen phủ đầy dây leo, trên đỉnh tường còn in dấu bàn chân lớn màu xám.

"Em đề nghị," tia giễu cợt thoáng qua trong mắt anh, "nên lắp thêm lưới thép gai và camera ở đây."

...

Lệ Chanh giống như bị lửa đốt mông, vèo một cái chạy về ký túc xá.

Ký túc xá không có một ai, cậu đóng sầm cửa lại, còn chưa kịp bình tĩnh đã vội vàng gọi điện cho bác sĩ Vương của đội.

Bác sĩ Vương là một omega, cô không chỉ là bác sĩ của đội bơi lội của trường mà còn là vợ của huấn luyện viên Ngô, hai người rất ăn ý với nhau, đã tiễn rất nhiều thế hệ vận động viên ưu tú.

Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói dịu dàng của bác sĩ Vương truyền đến.

"Tiểu Lệ à, có chuyện gì vậy?"

Lệ Chanh nuốt nước bọt, lắp bắp nói: "Bác sĩ Vương, em, em, hình như kỳ phát tình của em đến sớm."

Đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng lật giở tài liệu.

"Em chắc chứ?" Bác sĩ Vương nói, "Theo hồ sơ của cô, kỳ phát tình lần trước của em là hơn ba tháng trước, thông thường, em còn khoảng hai tháng nữa mới đến kỳ phát tình tiếp theo."

"Thực ra em... em không chắc lắm." Lệ Chanh lo lắng nói, "Nhưng hôm nay khi tập luyện, thể lực của em đuối hẳn; gần đây em cũng dễ nổi cáu - tất nhiên bình thường em cũng khá dễ nổi cáu; quan trọng nhất là, vừa rồi em gặp một alpha, anh ta nói có thể ngửi thấy mùi pheromone trên người em, nhưng bản thân em lại không cảm nhận được."

"Nhạy cảm, dễ cáu, mệt mỏi, cộng thêm 'phát tán pheromone không kiểm soát'." Bác sĩ Vương ghi lại các triệu chứng của cậu, đầu bút trên giấy sột soạt, "Nhìn như vậy, đúng là rất giống các triệu chứng trước khi kỳ phát tình đến."

Omega khó chịu nhất là kỳ phát tình. Mỗi omega tùy theo thể trạng, một năm sẽ có hai đến ba kỳ phát tình, mỗi lần kéo dài từ ba đến mười ngày, kỳ phát tình đến đồng nghĩa với việc cơ thể phát triển trưởng thành, mức độ tiết pheromone của omega sẽ tăng mạnh trong thời gian ngắn.

Khi kỳ phát tình sắp đến, omega không được xoa dịu sẽ trở nên dễ cáu kỉnh, nhạy cảm, đa nghi hơn, thể lực giảm sút, một số người còn kèm theo hiện tượng sốt nhẹ kéo dài và hành vi làm tổ.

"Bác sĩ Vương, em phải làm sao đây!" Lệ Chanh sắp phát điên, "Hôm nay huấn luyện viên còn nói với em rằng đầu tháng sau sẽ có một cuộc thi cấp tỉnh, rất quan trọng! Nếu có thể giành được chức vô địch, em sẽ được tập huấn ở đội tuyển quốc gia! Nhưng nếu đúng vào kỳ phát tình..."

Lệ Chanh là một vận động viên toàn năng nhưng giỏi nhất là nội dung bơi tự do. Cậu có sức bùng nổ mạnh mẽ, sức bền hơi kém, vì vậy cậu chuyên về các cuộc thi cự ly ngắn. 50m tự do, 100m tự do, 200m tự do cộng thêm một nội dung hỗn hợp cá nhân toàn năng, cậu có tổng cộng bốn nội dung phải tham gia!

Nhưng tiền đề của trận đấu bình thường là cậu tuyệt đối không được trong kỳ phát tình.

"Tiểu Lệ, em đừng vội." Bác sĩ Vương an ủi cậu, "Ngày mai em đừng đến lớp, cứ đến thẳng phòng y tế, trước tiên cô sẽ kiểm tra cho em, nếu xác định kỳ phát tình của em đến sớm, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách."

...

Đêm đó Lệ Chanh ngủ không ngon giấc, tiếng chuông báo thức vừa vang lên cậu đã ngồi bật dậy khiến ba người bạn cùng phòng giật mình.

"Lệ Chanh, sao cậu dậy sớm vậy?"

"Mặt trời mọc hướng tây à?"

"Dậy sớm như này tính đi học sớm à?"

Lệ Chanh cười hì hì: "Nghe nói hôm nay căng tin có bán bánh tam giác đường số lượng giới hạn, tớ phải đi tranh."

"Bánh tam giác đường?" Cậu bé mập mạp chảy nước miếng, "Vậy tớ cũng phải đi sớm!"

Lệ Chanh cùng bọn họ ra khỏi ký túc xá, nhân lúc ba người bạn cùng phòng chạy đi xếp hàng ở nhà ăn, cậu lập tức rẽ vào phòng y tế.

Trong phòng y tế, bác sĩ Vương và huấn luyện viên Ngô đều có mặt, hai người thấy cậu đến thì cùng nhau vây lại.

Huấn luyện viên Ngô hít hít mũi: "Lệ Chanh, đừng có nghi thần nghi quỷ nữa, thầy không ngửi thấy mùi pheromone trên người em đâu?"

Bác sĩ Vương vỗ vai cậu: "Anh là một beta, vốn dĩ độ nhạy cảm với pheromone không cao bằng AO. Hơn nữa, đối với những kỳ phát tình đến sớm như thế này, việc pheromone không ổn định cũng là điều có thể xảy ra. Tất cả những điều này cần phải kiểm tra trước mới có thể xác định được."

Lệ Chanh lập tức xắn tay áo, để lộ bắp tay cuồn cuộn, sốt ruột nói: "Cô nhanh lấy máu đi, nhanh lấy máu đi ạ."

Bác sĩ Vương lấy một ống máu, cho vào thiết bị chuyên dùng để kiểm tra kỳ phát tình, chưa đầy mười phút, kết quả đã có.

"Mức độ tiết pheromone thực sự đang tăng lên đáng kể." Bác sĩ Vương nói với vẻ mặt nghiêm trọng, "Hơn nữa, có vẻ như sự gia tăng này chỉ là khúc dạo đầu, sẽ có một sự bùng nổ sau đó, đỉnh điểm của kỳ phát tình dự kiến sẽ vào đầu tháng sau."

Thật không may, nó lại trùng với ngày thi đấu.

Quá tệ.

Huấn luyện viên Ngô nhìn học trò cưng của mình, thở dài nói: "Lệ Chanh, lần này không kịp, vậy thì em..."

"Không có lần sau nữa!" Lệ Chanh bướng bỉnh nói, "Đại hội Thể thao Học sinh Thế giới bốn năm mới tổ chức một lần, em không kịp lần này thì sẽ không có lần sau nữa!"

"Vậy cũng không sao." Huấn luyện viên Ngô an ủi cậu, "Không có Đại hội Thể thao Học sinh Thế giới, còn có Đại hội Thể thao Sinh viên. Khi em lên đại học, với khả năng của em chắc chắn sẽ có cơ hội thi đấu cho quốc gia."

"Không giống nhau." Chàng trai nhìn chằm chằm vào người thầy của mình, "Đến lúc đó em đi thi đấu đại diện cho một trường khác; khi em đứng trên bục nhận huy chương, họ sẽ không nói - 'Nhìn kìa, học trò giỏi của huấn luyện viên Ngô đã giành chức vô địch thế giới!'"

Huấn luyện viên Ngô không ngờ Lệ Chanh lại nói ra những lời như vậy.

Cậu trò ngỗ nghịch luôn lấy việc chọc tức huấn luyện viên đến mức tăng huyết áp làm vinh dự, thực ra lại có một trái tim mềm yếu và chân thành.

Cậu không coi thành tích là của riêng mình, tất cả những thành tựu mà cậu đạt được cũng thuộc về người thầy đã nuôi nấng cậu ấy như con ruột.

Anh Lệ không chỉ có thù tất báo mà còn có ơn tất báo.

"Bác sĩ Vương," Lệ Chanh suy nghĩ một chút rồi hỏi, "Em nghe nói một số vận động viên nếu gặp kỳ phát tình trong thi đấu thì có thể tiêm một loại thuốc khiến kỳ phát tình sẽ không đến nữa? Em cũng muốn tiêm!"

Bác sĩ Vương lập tức hiểu ra cậu đang nói gì: "Em đang nói về thuốc ức chế pheromone có thể trì hoãn kỳ phát tình sao?"

Kỳ phát tình của omega ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống, công việc và học tập bình thường, ngay cả omega hay alpha xung quanh họ cũng đều sẽ bị ảnh hưởng bởi pheromone. Vì vậy, vài thập kỷ trước, thuốc ức chế đã được phát triển và ngay lập tức thay đổi thế giới.

Trước kỳ phát tình, sử dụng thuốc ức chế có thể trì hoãn hoàn toàn kỳ phát tình. Đối với các ngành nghề như lính omega, vận động viên omega, v.v., việc phát minh ra thuốc ức chế đã giảm bớt đáng kể gánh nặng sinh lý của họ, cho phép họ cống hiến hết mình.

Bác sĩ Vương nói: "Tiểu Lệ, thứ đó không thể tiêm bừa bãi được, em phân hóa muộn, thuộc thể chất nhạy cảm cao, hơn nữa em còn chưa đủ tuổi, nếu tiêm thuốc ức chế sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể."

Lệ Chanh lại như một chú bò nhỏ bướng bỉnh: "Chỉ cần có thể để em thi đấu bình thường, em sẽ chấp nhận bất kỳ ảnh hưởng nào!"

Huấn luyện viên Ngô tức giận đến mức muốn đánh cậu: "Lệ Chanh, tỉnh táo lại ngay cho thầy! Thầy hiểu tâm trạng muốn đạt thành tích của em, nhưng em không thể đánh đổi sức khỏe và tuổi thọ nghề nghiệp trong tương lai để lấy vinh quang ngắn ngủi hiện tại!"

Đối mặt với sự tấn công liên thủ của huấn luyện viên và vợ, Lệ Chanh dừng lại một lúc lâu rồi cười khổ.

"Huấn luyện viên, bác sĩ Vương, em là omega. Từ ngày đầu tiên em tham gia thi đấu đã có người nói với em rằng bể bơi 50 mét này không chứa được omega.

Mọi người đều nói rằng omega có thể lực yếu, khối lượng cơ bắp kém phát triển, bẩm sinh không có lợi thế trong các cuộc thi tốc độ này, thậm chí có người còn khuyên em nên chuyển sang bơi nghệ thuật hoặc đội nhảy cầu không chú trọng giới tính.

... Nhưng không còn cách nào khác, em chỉ thích bơi tốc độ, em chỉ muốn đạt thành tích, em chỉ muốn dùng nỗ lực của mình để nói với những alpha và beta coi thường em rằng - 'Nếu trường đua không chứa được ai thì chỉ không chứa được những người không đủ nỗ lực'."

Sau khi cậu nói những lời này, huấn luyện viên Ngô im lặng.

Ban đầu chính huấn luyện viên Ngô đã gạt bỏ mọi ý kiến trái chiều đưa Lệ Chanh vào đội bơi. Cậu không phải là vận động viên omega đầu tiên mà ông dẫn dắt, nhưng đúng như Lệ Chanh đã nói, trên con đường dẫn đến chức vô địch này, omega phải trả giá nhiều hơn alpha và beta rất nhiều.

Có người không chịu được đã thay đổi chuyên môn của mình, một số thậm chí đã rời khỏi hồ bơi mãi mãi.

Chỉ có Lệ Chanh kiên trì.

Chàng trai omega kiên cường, ngông cuồng, không lùi bước này giống như một ngọn lửa rực cháy dưới đáy nước không bao giờ tắt.

Ai cũng mong ngọn lửa ấy cháy rực hơn, bá đạo hơn.

Hai vợ chồng nhìn nhau, huấn luyện viên Ngô khẽ gật đầu với vợ.

Sau một lúc lâu cô mới lên tiếng: "Tiểu Lệ, bọn cô đều cảm nhận được khát khao muốn thi đấu của em. Lão Ngô là huấn luyện viên của em, ông ấy ủng hộ lựa chọn của em; nhưng với tư cách là bác sĩ của đội bơi lội của trường, cô rất không đồng ý việc em tiêm thuốc ức chế."

Lông mày Lệ Chanh nhíu lại một cách đáng thương.

Cậu đưa tay véo đùi, định ép mình rơi vài giọt nước mắt thì cô lại lên tiếng.

Bác sĩ Vương nói: "Tuy nhiên, có một cách khác, an toàn, hiệu quả và không có tác dụng phụ, cô khuyên em nên sử dụng."

Lệ Chanh suýt nhảy dựng lên, cảm giác giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc: "Bác sĩ nói đi! Bác sĩ nói đi! Chỉ cần có thể để em thi đấu bình thường, em có thể dùng bất cứ cách nào!"

Bác sĩ Vương nói: "Còn nửa tháng nữa là đến cuộc thi, em nhanh chóng tìm một alpha tâm đầu ý hợp để đánh dấu tạm thời cho em, việc này còn hiệu quả hơn thuốc ức chế nhiều."

Lệ Chanh: "... Hả?"

Bác sĩ Vương vỗ vai cậu, ân cần hỏi: "Được chỉ thị yêu sớm, em có thấy cảm động không?"

Tác giả có lời muốn nói:

Được chỉ thị yêu sớm, thời gian gấp rút quá~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.