"Hình như em quên đường rồi." Tạ Tiểu Vũ bối rối đứng ở ngã tư đường rộng rãi, buồn bực thở dài.
Tiêu Huyền cầm túi của siêu thị, gương mặt bình tĩnh: "Tôi cũng không nhớ."
Hai người bị bà nội sai đi mua mấy chai nước, nhưng đứa ngốc đi phía trước, đi mãi đi mãi mà không tìm được nhà ở đâu.
Đây là khu phát triển, lại đang trong thời gian gần Tết nên giờ đây nơi này không khác vùng hoang vu là bao.
Tạ Tiểu Vũ sợ Tiêu Huyền mất hứng, kéo túi nylon: "Để em cầm cho..."
Tiêu Huyền rụt tay lại, không để đứa ngốc đụng vào túi đồ uống, mà đụng trúng ngón tay lạnh băng của hắn.
Có lẽ ẩn ý trong đôi mắt xinh đẹp kia quá sâu, khoảnh khắc hai đôi mắt chạm nhau khiến mặt Tạ Tiểu Vũ đỏ bừng.
Gần đây luôn như thế này, càng lúc cậu càng vụng về khi ở trước mặt Tiêu Huyền, nhịp tim bỗng đập nhanh vô cùng, giống như là bị bệnh vậy.
Nhìn khuôn mặt sạch sẽ của Tạ Tiểu Vũ đang cúi thấp, Tiêu Huyền chợt có cảm giác rất quen thuộc, giống như cảnh tượng này đã sớm cắm rể trong trí nhớ hắn, một cảm giác ấm áp nhưng đã bị thời gian gột rửa.
Hắn cúi người, bất thình lình hôn Tạ Tiểu Vũ ngay trên đường.
Đứa ngốc ngây thơ mém chút nữa bị hắn hù chạy qua bên kia đường, cậu lùi về sau vài bước che mặt nói: "Anh, anh..."
"Anh" một lúc lâu cũng không thể nói hết câu.
Tiêu Huyền nhẹ giọng hỏi: "Có gì muốn hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-ngoc-do-la-ke-ngoc-nhat-the-gian-nay/2466006/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.